Chương 558: Về Đến Nhà (8)
Chương 558: Về Đến Nhà (8)Chương 558: Về Đến Nhà (8)
"Chờ một chút." Tô Mai lấy giỏ trúc trong tay Nhị Nữu, kê thêm một cái ghế nơi góc bàn, ấn cô bé ngồi xuống nói: "Hôm nay làm nhiều cơm, ngồi xuống ăn thêm chút nữa nhé."
Dứt lời, cô đi phòng bếp lấy bát đựng cơm và đôi đũa cho cô bé: "Ăn đi, đừng gò bó."
Tô Mai nhìn hạt thóc nhà mình xay, cho dù hạt gạo nát không ít, nhưng không có lẫn trấu, hấp ra hạt cơm tròn chắc mẩy, mùi gạo thơm nồng đậm.
Nhị Nữu nuốt nước miếng một cái, bưng lấy xới một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống đã gấp gáp xới ngụm thứ hai, một miếng lại một miếng vừa vội vừa nhanh.
Thái Giai Vi sờ bụng mình một cái, nhìn không khỏi mềm lòng, cầm lấy thìa trong bát canh chua cá múc liên tiếp cho cô bé hai muôi thịt cá: "Đừng chỉ ăn mỗi cơm, ăn món ăn đi."
Tân Thục Mai lột cho cô bé hai con tôm to.
Cố Đan Tuyết lột da bắp ngô, sờ lên hạt ngô non mướt: "Mẹ nuôi, ăn thế nào ạ, nấu cháo sao?"
Tô Mai ăn hết cơm trong bát, lấy một cái rổ và đổ đầy lõi ngô vào: "Bỏ lớp vỏ già bên ngoài, để lại hai lớp da mềm, tước bỏ phần râu ngô, rửa sạch, cho vào nồi và nấu một lát, chín rồi thì lấy ra gặm." Nói xong, Tô Mai xách rổ vào bếp, nhóm bếp, lại cho cục than đá vào, cho nước vào nồi, bóc bỏ lớp vỏ ngoài, bỏ râu ngô và thả vào trong nồi.
Mười cái bắp ngô, xếp tràn đầy một nồi.
Vì giữ bụng ăn bắp ngô non, Thái Giai Vi, Tân Thục Mai, Giang Mẫn và Cố Đan Tuyết đã buông bát từ sớm, cơm và thức ăn còn lại được Nhị Nữu và Mạnh Tử Hành bao trọn, ăn sạch sẽ đến nước canh cũng không còn. "Mẹ nuôi" Cố Đan Tuyết đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Tô Mai vớt bắp ngô luộc ra ngoài: "Con đưa cho mẹ mấy cái rương, bên trong có thật nhiều quần áo, có một ít con chưa từng mặc, Phạm Thu Thu cũng chỉ từng mặc một hai lần, bảo mẫu trong nhà đã giặt sạch sẽ, con muốn chọn cho cô bé hai bộ được không? Quần áo trên người cô bé sắp hỏng rồi! Giày cũng thế, bên phía con vừa cúi đầu xuống, nhìn thấy đầu ngón chân của cô bé lộ ra hết."
Tô Mai nhìn sang trên người Cố Đan Tuyết đang mặc váy lụa thô thêu hoa, áo len móc xích, tất vải bông trắng, giày da đỏ nhỏ, bé gái trong quân khu sợ là không có ai vượt qua được: "Chờ mẹ có thời gian, xem kỹ rồi nói." Chỉ là bông vải thuần vẫn được, bằng lụa thêu hoa thì là để mặc ra ngoài, hơn nữa... nói không chừng người ta không đồng ý mặc đâu.
Vớt bắp ngô ra đặt ở trong nước suối trong núi đá hai phút, vừa vặn để cầm ăn.
Tô Mai bưng bắp ngô đi đến nhà chính, Nhị Nữu đã giành đi rửa bát đũa.
Rửa xong, cất kỹ rồi cô bé mới theo tới.
Tần Thục Mai đưa hoa quả khô cho cô bé: 'Không vội, tới đây ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."
"Không được, cháu nên trở về nhà, nếu không quay lại mẹ cháu sẽ lo." Nói xong cầm giỏ trúc lên, nói cảm ơn với Tô Mai xong thịch thịch chạy ra sân.
"Là một đứa trẻ ngoan!" Tân Thục Mai cảm thán một câu, nhập bắp ngô non Tô Mai đưa, không nhịn được nghe ngóng với cô: "Tình huống là như thế nào vậy, vừa theo quân đến sao?"
"Không phải." Tô Mai xoay lại, thấy mọi người ăn được, cô lấy một bắp ngô non, xé hai lớp vỏ còn lại, bẻ một khúc đưa cho Tiểu Du Nhi: "Năm ngoái, mẹ cô bé dẫn theo sáu chị em cô bé theo quân đến đây, trong nhà trồng hai mươi mẫu đất, một nhà lớn nhỏ làm từ sáng tới tối, đồ thu hoạch được phần lớn gửi về quê. Ba cô bé là tiểu đoàn trưởng của đoàn trinh sát số 3, tiên lương cũng không thấp, kết quả ở quê người này muốn cưới vợ, người kia muốn xuất giá, cặp vợ chồng này cũng đáp ứng tất cả."
Nói đến đây, Tô Mai nghiêng đầu nhìn Mạnh Tử Hành: "Anh và Triệu Khác có thời gian thì khuyên nhủ tiểu đoàn trưởng Lương, dù sao đi nữa thì cũng phải chăm lo tốt cho gia đình nhỏ của mình đã. Buổi sáng tôi từ hợp tác xã cung tiêu trở về, gặp được đồng chí Trân, người gầy đến nỗi gió thổi qua cũng có thể cuốn đi, cứ tiếp tục như vậy không phải mệt đến sinh bệnh sao."
"Đã nói rồi, không có tác dụng." Mạnh Tử Hành gặm một đoạn nhỏ bắp ngô, còn lại đặt trong tay vợ mình, chỉ chờ cô ấy gặm xong cái trong tay lại ăn tiếp: "Người ta đều nói đạo lý, cái gì con trai cả như ba, con gái cả như mẹ, anh ta và vợ đều là lớn nhất trong nhà, đã có tiền đồ không thể không quan tâm người trong nhà, không nhớ ơn ba mẹ."
"Chậc!" Mạnh Tử Hành khẽ xì một cái: "Nói giống như tất cả chúng ta đều bất hiếu, giống như chỉ có một mình anh ta phẩm đức cao thượng."
"Nói bậy!" Tân Thục Mai tức giận nói: "Thằng ba nhà tôi hiếu thảo nhất, cái kia thì không phải hiếu, là ngui”
"Có phải anh ta cảm thấy mình đặc biệt vĩ đại, lén thỏa mãn, cảm giác mười phần hưởng thụ được người nhà sùng bái, ỷ lại?" Giang Mẫn chầm chậm nói: "Tôi đoán hơn phân nửa là anh ta tự làm mình cảm động."
Mạnh Tử Hành như có gì suy nghĩ.