[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 557 - Chương 557: Về Đến Nhà (7)

Chương 557: Về Đến Nhà (7) Chương 557: Về Đến Nhà (7)Chương 557: Về Đến Nhà (7)

Trân Thanh Miêu nhẹ nhàng thở ra: 'Khoai tây tôi trông trong đất từ sớm, hai ngày nữa có thể đào, còn có bắp, lúc nào ăn có thể nấu ăn. Ôi, đúng rồi, tôi nhớ cô rất thích ăn ngô non, đợi lát nữa tôi tách ra mấy bắp đưa cho cô."

"Không cần đưa cho tôi, có những thứ kia vậy cô ăn cho mình béo lên trước đi." Tô Mai tức giận liếc cô ấy một cái: "Tôi muốn hoa màu, rau quả, nấm, mộc nhĩ. Chuẩn bị xong nói với tôi một tiếng."

"Ôi, tôi về nhà sẽ chuẩn bị ngay."

Tô Mai nhìn bóng lưng cô ấy hùng hùng hổ hổ đi xa, nhíu mày lại: "Đi thôi, chúng ta vê nhà."

"Mẹ nuôi, cô ấy... gây quá ạ!"

Tô Mai vỗ võ bàn tay Cố Đan Tuyết: "Sau này cho dù lâm vào tình cảnh gì, đều phải đối xử với bản thân tốt một chút."

Bản thân mình còn không yêu mình thì còn trông cậy vào người khác sao?

Nhà họ Cố lấy y dược lập nghiệp, nâng bút viết chữ, chữ thứ nhất Cố Đan Tuyết học là chữ 'Nhân, chữ thứ hai là chữ 'Nghĩa, chữ thứ ba thứ tư là tổ hợp 'Y Đức, những lời Tô Mai nói và những gì cô bé học được đều trái ngược, nhưng trải qua một chuỗi những biến cố, Cố Đan Tuyết biết mẹ nuôi nói không sai, chịu sự chỉ dạy mà gật gật đầu.

Cơm trưa, Tô Mai hấp nồi cơm, làm canh chua cá, một bàn trứng tráng rau hẹ, một nồi thịt tôm to kho tàu, một món cải ngọt xào tỏi, một phần canh trứng gà và một nồi súp nấu từ trái cây đóng hộp.

Lúc Thái Giai Vi tan tầm, ôm tới một rổ bún gạo, một cân dăm bông: "Chiến hữu ở Vân Nam gửi tới, cho bác gái và Đan Tuyết nếm thử đồ tươi."

"Đặt lên trên đó đi." Tô Mai đứng dậy cầm chén đũa nói: "Làm nhiều lắm, trung đoàn phó Mạnh đâu, kêu đến ăn cùng đi." Lúc đầu làm cơn cho bốn miệng ăn nhà họ Vương, kết quả người nhà mẹ đẻ của Trương Ninh đến.

Mạnh Tử Hành nghe nói Giang Mẫn là bác sĩ phụ sản, từ nhỏ ở nhà họ Cố đi theo thầy học Trung y, bắt mạch vô cùng chính xác, hai con ngươi anh ta sáng lên, lôi kéo tay Thái Giai Vi đưa đến trước mặt Giang Mãn: "Bác sĩ Giang, làm phiên cô xem mạch dùm cô ấy."

Tô Mai nghiêng đầu đánh giá sắc mặt Thái Giai Vị: "Sao vậy? Không khỏe sao?"

Lúc đầu vẻ mặt Thái Giai Vi có mấy phần tái nhợt, giờ lại đỏ ửng, cô ấy ngượng ngùng mấp máy môi, không dám nói chắc chắn: "Nghe mùi canh cá, trong dạ dày hơi khó chịu.

Tô Mai cầm đũa gắp một miếng cá, nếm nếm: "Tôi xử lý thật sạch sẽ mà, cũng không tanh, chua cay rất kích thích vị giác."

Tần Thục Mai buồn cười vỗ Tô Mai: "Đều là người đã sinh con, làm sao mà vẫn không hiểu chứ. Mẹ thấy tám phần đồng chí Thái đã có."

Giang Mãn thu tay lại, cười nói: "Chúc mừng, sắp hai tháng."

Mạnh Tử Hành reo hò một tiếng, nhảy lên, ôm Tiểu Du Nhi ném lên nói: "Ha ha... Tôi sắp làm ba rồi, tôi sắp làm ba rồi."

Sau khi Tiểu Du Nhi giật mình, vui như điên: "Muốn nữa! Muốn bay nữa..."

Tô Mai ngẩn người, cười nói: "Chúc mừng!" Sau đó dời canh chua cá qua một bên, bưng chén trứng hấp kia đặt trước mặt Thái Giai Vi: "Cái này có ăn được không?”

"Cô không cần bận rộn." Thái Giai Vi cười nói: "Tôi ăn món cải ngọt xào tỏi này là được rồi."

Tần Thục Mai chuyển tôm to kho tàu đến trước cô ấy: "Ăn tôm, hải sản có dinh dưỡng cao."

Thái Giai Vi không khỏi nhìn về phía Giang Mẫn. Giang Mãn cười gật gật đầu: "Trong các loại hải sản, cá là loại có giá trị dinh dưỡng cao nhất, qua giai đoạn khó chịu này, cách vài ngày có thể ăn một lần."

Sau đó Giang Mãn lại nói chút hạng mục cần chú ý, Tần Thục Mai ở bên cạnh bổ sung chút kinh nghiệm sinh con nuôi con.

Đang vừa ăn vừa trò chuyện, Nhị Nữu mang theo một rổ trúc bắp ngô non đến đây.

Thái Giai Vi, Tân Thục Mai và cả Giang Mẫn nhìn bắp ngô non đều sáng cả hai mắt, mang theo vẻ vui mừng bất ngờ.

Toàn bộ quân đội cũng chỉ có nhà cô ấy có ngô sớm.

Tô Mai xem xét, đến rồi thì cũng không từ chối, nhận lấy cất đi.

Nhận giỏ trúc, Tô Mai lấy ngô non đặt trên đầu tủ, mở tủ ra lấy một ít đường sữa bỏ vào giỏ, đưa cho Nhị Nữu: "Ăn cơm chưa?"

Nhị Nữu nhìn mâm mâm đĩa đĩa trên bàn, vô ý thức nuốt nước miếng một cái: "Ăn, ăn rồi."

Tần Thục Mai nhìn tóc cô bé vàng hoe, khuôn mặt nhỏ đen gầy, trên quân áo còn có miếng vá, sinh lòng thương tiếc nhưng lại không nói gì. Theo sự hiểu biết của bà, trẻ con trong quân khu không nên như vậy mới đúng.

Cố Đan Tuyết tò mò đánh giá hai mắt cô bé, ánh mắt chuyển sang mấy bắp ngô non bên trên: "Mẹ nuôi, đây là bắp ngô trong sách nói sao?"

Cô bé từng thấy ngô là từng hạt từng hạt, chưa từng thấy nguyên bắp ngô bọc áo xanh.

Tô Mai cầm rễ ngô đưa cho cô bé: "Chiều dẫn con đi vào ruộng một chuyến, cố gắng nhận biết thật tốt mỗi một loại cây trông."

"Vâng!"

"Dì, dì Tô,' Nhị Nữu túm tóc mình, lẩm bẩm nói: "Cháu đi."
Bình Luận (0)
Comment