Chương 556: Về Đến Nhà (6)
Chương 556: Về Đến Nhà (6)Chương 556: Về Đến Nhà (6)
Trương Ninh: "Trồng rau không khó, nhà tôi có mấy loại rau, cô muốn trông cái gì? Trở về tôi lấy ra dạy cô cách trồng."
"Cảm ơn chị Trương, tôi muốn trồng ít dưa chuột, cà chua, rau, hành và rau hẹ."
Bà Vương: "Lại trồng thêm chút bí đao bí đỏ đi, quả lớn, lại kết trái nhiều, có thể xem như một ít lương thực. Ôi đúng rồi, các cháu có muốn ruộng hay không?"
Tô Mai: "Ruộng cày tốt đấy, bộ quân sự có sẵn sàng phân phát ruộng canh tác cho người nhà họ không?”
"Sẵn sàng chứ, tuy nhiên một mùa hoa màu trên mảnh đất đó phải thuộc về bộ quân sự." Bà Vương nói: "Cuối tháng này thu hoạch khoai tây, sẽ trống một ít đất, nhà bác chuẩn bị đi nhận hai mẫu ruộng."
Giang Mẫn nhìn tay mình, lương của cô ấy và Cố Bát cao, không có con cái, không cần lãnh đất cũng không bị đói, chỉ là nghĩ đến mục đích đến đây: "Vậy nhà cháu cũng lãnh hai mẫu ruộng đi."
Trong công tác không có cách nào được giao cho công việc của một bộ phận, trong cuộc sống cũng không thể tiếp xúc nhiều, tham gia nhiều, chỉ sợ có chuyện gì thì bọn họ cũng không tham gia vào được.
Tô Mai đánh giá năm gian phòng: "Tiểu Mẫn, cô muốn xây một phòng bếp hay chọn một bếp lò tạm?"
"Xây đi." Giang Mãn nói: "Giống như nhà cô, xây lên hai gian, một gian là phòng bếp, một gian khác để thóc và công cụ làm nông."
Tô Mai nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hơn mười giờ: "Các cô nghỉ mấy ngày?"
Giang Mẫn: "Ngày mai đi làm bình thường."
"Vậy chuyện cô lợp nhà thì giao cho tôi đi" Đón người về thì ít nhiêu cũng phải chăm sóc một chút: "Tôi đi xuống hợp tác xã cung tiêu dưới núi xem có bán thịt cá hay không, vừa lúc sau đó còn hỏi giúp cô có gạch ngói hay không, nếu như có, tôi sẽ quyết định luôn giúp cô nhé?"
"Được, tôi lấy phiếu tiền cho cô." Nói xong, Giang Mẫn xoay người đi vào phòng ngủ, mở bọc nhỏ trên bàn sách, rút xấp tiền giấy đưa cho Tô Mai.
Tô Mai nhận lấy, đếm trước mặt cô, về nhà ôm cái giỏ trúc, gọi Đan Tuyết ở phía trước, đi hợp tác xã cung tiêu.
Trên đường đi, Cố Đan Tuyết thật là vui vẻ, không khí trên núi vô cùng tươi mát, bông hoa nở diễm lệ, dòng suối thanh tịnh, gió thổi qua mát rượi, không mang theo chút khô nóng nào.
"Có lạnh hay không?" Tô Mai nhìn về váy dài màu anh đào của cô bé: "Đợi lát nữa về mặc thêm bên ngoài một chiếc áo sợi."
"Mẹ nuôi, mẹ cầm tay con,' Cố Đan Tuyết đem bàn tay hơi lạnh nhét vào tay Tô Mai, cười nói: 'Mẹ nắm sẽ không lạnh."
Tô Mai cười cười, cầm tay của cô bé, dẫn dị năng trong cơ thể cô bé đi một vòng.
Cố Đan Tuyết nhích lại gần bên cạnh Tô Mai, một cái tay khác khoác lên cánh tay Tô Mai.
"Đồng chí Tô trở về rồi?" Mấy nhân viên phục vụ trong hợp tác xã cung tiêu liên tiếp chào hỏi Tô Mai.
Tô Mai đáp lời từng người, thuận tiện giới thiệu với mọi người: "Đây là con gái nuôi của tôi và trung đoàn trưởng Triệu mới nhận nuôi, sau này con bé tới mua đồ, các anh phải chăm sóc một chút."
"Chắc chắn rồi chắc chắn rồi."
"Đồng chí Tô" Người bán thịt đặt mấy cái xương lớn trên bàn: "Chỉ có những thứ này, cô có muốn không?"
Tô Mai nhìn xem mấy khúc xương được róc sạch sẽ, lắc đầu, chọn hai đầu cá trắm cỏ, ba cân tôm, hai cân trứng gà và một số gia vị.
Sau khi mua xong, đồ vật vẫn để ở hợp tác xã cung tiêu, Tô Mai dẫn Cố Đan Tuyết đến hậu cần.
Trên đường gặp được mấy vị quân tẩu lạ mặt, Tô Mai suy đoán hơn phân nửa là sau tết có người nhà quân sĩ đến.
Sau khi đặt trước ngói và rơm rạ xong, Tô Mai quay lại xách đồ, dẫn Cố Đan Tuyết trở về, từ xa đã thấy Trần Thanh Miêu khiêng cuốc đi từ trong ruộng đến.
"Đồng chí Tô!" Hai mắt Trần Thanh Miêu sáng lên, châm chậm đi đến gần, nhìn Tô Mai hưng phấn nói: "Cô về khi nào?"
"Vừa mới về." Tô Mai đánh giá trên dưới cô ấy một phen, không nhịn được cau mày nói: "Sao cô lại gây đi rồi?" Quần áo mặc trên người trống rỗng, cả người sắp thành bộ xương rồi.
"Ôi!" Trần Thanh Miêu thở dài: "Lúc ăn tết, mấy đứa cháu trai cháu gái trong nhà kết hôn, cháu trai muốn nhà, cháu gái gửi thư nói muốn chăn lông, không đủ tiền." Trân Thanh Miêu liếc mắt nhìn Cố Đan Tuyết một chút, lôi kéo Tô Mai đi đến bên cạnh hai bước, nhỏ giọng nói: "Tôi sai người bán lương thực trong nhà hơn phân nửa, mới miễn cưỡng gom góp được. Tháng trước gửi thư còn nói trong nhà hết lương thực. Lương thực không gửi đi được, đồng chí Tô, cô có nhiều người thân trong thành phố lớn, có thể hỏi giúp tôi một chút có người đồng ý cầm phiếu lương thực đổi lương thực không?"
Chủ yếu là phí gửi bưu điện cao, cô ấy không nỡ.
Có chứ, thế nào lại không có, mấy ngày trước khi bọn họ trở về, tàu trưởng còn cầm chồng tiên giấy đang ở trong nhà đấy. Chỉ là... Tô Mai không nhịn được nhéo nhéo mi tâm: "Gửi phiếu lương thực đi rồi cô còn lương thực ăn không?"