Chương 555: Về Đến Nhà (5)
Chương 555: Về Đến Nhà (5)Chương 555: Về Đến Nhà (5)
Tô Mai lấy quân áo bẩn mà cô ấy đã thay từ hôm qua và trên tàu, ngâm nó vào chậu cùng với xà phòng đập nát: "Các người muốn loại chậu hoa chạm khắc dạng nào thì hãy vẽ ra."
Hai người lên tiếng, theo Trương Ninh đi ra ngoài đi đến nhà họ Vương.
Chậu còn chưa làm, hai người chọn xong hoa cũng không đào vội.
Bà Vương ôm Niếp Niếp ngồi xuống ghế trúc, nói chuyện với Tô Mai đang mở hầm đất lấy bột gạo. Tiểu Du ghé vào một bên khác của bàn nhỏ, len lén lấy một viên lại một viên kẹo bỏ vào trong túi, đến mức cái yếm nhỏ trên áo khoác phình lên.
Mắt Niếp Niếp không chớp mà nhìn cậu bé.
Tiểu Du Nhi ngẩng đầu nhìn nhau với cô bé, bàn tay do dự một lúc rồi cầm viên kẹo, miễn cưỡng đưa cho cô bé.
Niếp Niếp nhìn chằm chằm viên kẹo kia, ngây người một lát, đưa tay bắt lấy.
Tiểu Du Nhi nắm kẹo không buông tay được, trong miệng liên miên lải nhải nói: "Không thể ăn quá nhiều kẹo, không thì trong răng sẽ có sâu, sâu cắn răng, răng sẽ đau nhức."
Niếp Niếp kéo, không kéo được: "A"
"ỒI Em chưa mọc răng, vậy thì càng không thể ăn kẹo." Tiểu Du Nhi nói xong dùng sức lấy kẹo lại.
Niếp Niếp mở bàn tay nhỏ bé ra nhìn một chút, trống rỗng: 'A"
"Chờ khi nào em mọc răng rồi lại ăn, viên này anh thay em ăn trước." Nói xong Tiểu Du Nhi lột giấy gói kẹo, bỏ kẹo vào trong miệng.
Tô Mai cất kỹ bột gạo, rửa tay một cái, đưa tay gõ đầu cậu bé: "Tiểu Du, con còn nhớ rõ mình là anh trai không?”
Tiểu Du Nhi rất sợ câu tiếp theo của mẹ cậu bé: "Là anh thì phải đưa kẹo cho em gái”, lập tức che miệng túi, xẹt một cái chạy xuống bậc thang, chạy nhảy ra bên ngoài nói: "Con đi tìm anh Tam Mao Tứ Mao chơi."
Tô Mai: "Bọn nó bây giờ đang đi học ở trường, làm sao có thời gian chơi đùa với con? Vẫn chưa về."
Triệu Khác dẫn theo Cố Bát, Giang Mẫn cất bước đi vào sân, ôm Tiểu Du đang vọt tới, liếc mắt nhìn túi của cậu bé, giang tay ra với cậu bé.
Tiểu Du Nhi đau lòng móc ra từng viên kẹo, cho đến khi túi trống trơn, Triệu Khác mới hài lòng buông cậu bé xuống.
Cố Bát và Giang Mẫn ở bên cạnh thấy vui vẻ.
Tới cùng lúc đó là Trương Ninh dẫn theo Tần Thục Mai và Cố Đan Tuyết đã chọn xong hoa quay lại.
Sau một phen giới thiệu, Triệu Khác nhận trà Tô Mai đưa, một hơi uống vào nửa ly, quay đầu lại nói với cô: "Tòa nhà lúc trước của đoàn trưởng Đổng chia cho bọn tiểu Bát, bọn anh mới đi xem, đồ dùng trong nhà cái gì cũng có, chỉ là thiếu những thứ như nồi bát bồn phích nước nóng. Anh dẫn Tiểu Bát đi lên trấn trên mua thêm thuận tiện đi đến nhà máy gốm sứ thăm anh ba, chị ba, em xem có muốn tiện thể gửi gì cho bọn họ không?”
"Đồ đạc đều chưa sắp xếp xong, em lấy cho anh chút phiếu tiên, anh đến hợp tác xã cung tiêu mua mấy thứ đem đi nhé?"
Triệu Khác để ly xuống, gật đầu.
Tô Mai vào nhà cầm một cân phiếu thịt, hai tấm phiếu đường, ba tấm phiếu rượu thuốc lá.
"Tiểu Mai." Bà Vương chỉ rau hẹ hành lá rau xà lách và rau xanh trong sân: "Trên trấn dùng bữa không tiện, cháu cầm rổ hái cho bọn họ một ít." Nghe hái thức ăn, Cố Đan Tuyết hứng thú: "Mẹ nuôi, hái cái gì để con hái cho."
Bà Vương ôm Niếp Niếp đứng dậy chỉ: "Phòng bếp có giỏ trúc, cháu đi lấy một cái."
Cố Đan Tuyết đáp lời, xách váy chạy vào phòng bếp, quay lại ôm một cái giỏ trúc ra.
Bà Vương đứng bên mép bờ rau, chỉ cô bé nhổ hành lá, nhổ rau xanh.
Tô Mai đi phòng kho lấy lưỡi liềm, cắt chút rau hẹ.
Tiểu Du Nhi lén lút hái quả dưa chuột to bằng bàn tay, ngắt cái hoa trên đó, xoa xoa trên tay áo sau đó đưa lên miệng cắn.
Dưa chuột chưa lớn chẳng những chát miệng mà còn xanh miết.
Trước kia lúc Tân Thục Mai còn ở Diên An, trong sân nhà mình cũng trồng rau quả mấy năm, nhìn khuôn mặt đắng chát của đứa cháu nội nhỏ, cười nói: "Ăn ngon không?”
Tiểu Du Nhi mở miệng phun ra, tiện tay vứt quả dưa chuột vào trong vườn rau.
Lông mày Triệu Khác nhăn lại một cái, không vui nói: "Nhặt lên ăn hết."
Tiểu Du Nhi dò xét nhìn sắc mặt tối sâm của ba mình, vội vàng đi vào nhặt quả dưa chuột dính đất lên, xoa xoa trên quần áo, nhét vào miệng nhai nhai rồi nuốt.
Sau khi tiễn Triệu Khác, Cố Bát, một đám người cầm chổi và khăn lau và thau chậu đi đến trước tòa nhà họ Vương, cửa lớn vừa rồi mấy người Triệu Khác đã mở ra.
Kết cấu của tòa nhà này giống nhà của Tô Mai, ba gian chính và hai phòng phụ hai bên, bởi vì vợ chông đội trưởng Đổng và Tần Dao không nấu ăn ở nhà, trong nhà chỉ có xây dựng phòng vệ sinh, phòng tắm, không có xây phòng bếp, cũng không có rau quả.
Bà Vương ôm Niếp Niếp đánh giá bố trí trong sân và trong phòng, hỏi: "Trong sân có trồng rau không?" Giang Mãn cười nói: 'Không hay là chưa từng trồng rau."