Chương 554: Về Đến Nhà (4)
Chương 554: Về Đến Nhà (4)Chương 554: Về Đến Nhà (4)
"Niếp Niếp đã lớn thế này rồi, mau để cô ôm một cái nào." Nói xong, Tô Mai cởi áo khoác ngoài, mặc áo sơ mi ôm lấy cô bé.
Bà Vương: "Không cần cẩn thận thế đâu."
"Đi đường nhiều bụi lắm bà ạ." Xe quân đội không có nhiều chỗ ngồi, cả một đường trở về, Tô Mai đều ôm Tiểu Du Nhi ngồi trong thùng xe phía sau.
Đoạn đường ởi từ thị trấn đến quân khu toàn là đường đất, bụi bay mịt mù, vô cùng gập ghềnh, may có Triệu Khác ngồi bên cạnh che chắn cho cô.
Trên người Tô Mai rất ấm áp, lại mang theo mùi hương của mặt trời, Niếp Niếp rất thích, nằm trong ngực người lạ cũng không sợ, ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn tò mò nhìn cô.
"Mẹ, Đan Tuyết." Tô Mai giới thiệu với hai người: "Đây là bà Vương." Sau đó, lại đung đưa Niếp Niếp trong ngực: 'Đây là con gái cháu nhận nuôi, Đan Tuyết, nào, mau đến nhìn em gái đi."
Cố Đan Tuyết tò mò sờ bàn tay nhỏ bé của Niếp Niếp: "Em ấy nhỏ quái"
Tần Thục Mai trò chuyện cùng bà Vương, sau đó lại lấy bao lì xì đưa cho Niếp Niếp.
Bà Vương cầm hộp gỗ lim đưa cho Cố Đan Tuyết.
Trước khi trở về, Triệu Khác đã gọi điện nói rõ thân thế của Cố Đan Tuyết cho Vương Tuấn biết, bà Vương là một người thông minh, bà ấy không hề cảm thấy có người tranh giành mẹ nuôi với cháu gái mình, trái lại còn cảm thấy vui mừng khi cháu gái mình có thêm một người chị, vì vậy quà bà ấy tặng cũng rất đáng quý.
Nhưng, Cố Đan Tuyết đã nhìn thấy rất nhiều đồ tốt, cô bé cũng không cảm thấy đôi khuyên tai ngọc Đế Vương Lục này có gì đặc biệt, sau khi sắp xếp đồ đạc xong, mở ra nhìn lướt qua rồi ném vào trong ngăn kéo bàn học. Sau khi nhận được điện thoại của Triệu Khác, Vương Tuấn lập tức đến tìm Mạnh Tử Hành, dẫn theo mấy chiến sĩ đến sắp xếp lại bố cục trong phòng.
Bởi vì không lâu nữa ông Cố và thầy Uông sẽ đến đây, vì vậy cần bố trí lại phòng phía Đông và phòng phía Tây.
Dân gian có câu 'Đông vi tôn, sửa nhà xong, phòng ngủ của Triệu Khác và Tô Mai đã chuyển từ phía Đông sang phía Tây, để gian phòng ở phía Đông cho Tần Thục Mai ở. Bởi vì số lượng phòng có hạn, vì vậy, gian phía Đông được phân thành hai, kê thêm một chiếc giường và một chiếc bàn để sách cho Cố Đan Tuyết.
Tần Thục Mai và Cố Đan Tuyết rất thích, tiểu viện đơn sơ nhưng khắp nơi lại tràn đây sức sống, mang đến cho người ta một loại cảm giác tĩnh lặng khi buông bỏ sự phồn hoa của trần thế, ẩn quy sơn lâm.
Hành lý liên tục được chuyển vào trong nhà, Tô Mai đưa Niếp Niếp cho bà Vương, còn mình và Trương Ninh đi pha trà cho các chiến sĩ.
Tần Thục Mai mở hành lý ra, cầm lấy một bịch kẹo sữa đưa cho mọi người.
Mấy chiến sĩ mà Vương Tuấn tìm đến cũng không lớn tuổi lắm, Tần Thục Mai rất nhiệt tình, mấy chiến sĩ da mặt mỏng, nhưng cuối cùng cả đám vẫn nhận lấy.
"Đồng chí Tô, đồ đạc để ở đâu? Chúng tôi chuyển vào trong cho cô."
Tô Mai lấy đồ đạc của mình, của Triệu Khác và của Tiểu Du Nhi ra ngoài, đặt xuống hành lang: "Mẹ, Đan Tuyết, hai người định bố trí phòng ở thế nào thì cứ nói với mấy chiến sĩ này nhé."
Cố Đan Tuyết nhìn lần lượt từng hòm đồ, sau đó chỉ vào hai hòm gỗ lim lớn nói: "Mẹ nuôi, hai hòm đồ này là ông cố đưa cho mẹ, mẹ nhận lấy đi."
"Còn có mấy rương đều là thứ Phạm Thu Thu từng dùng, từng mặc, con không muốn, mẹ nuôi, mẹ nhìn rồi xử lý đi, đều là đồ tốt."
Tô Mai hơi sửng sốt, trực tiếp để bốn chiến sĩ đem hai rương đồ Bà Cố đến phòng ngủ của họ, mấy rương của Đan Tuyết và có cả đồ vật trước đây của vợ chồng Cố Bát thì đặt bên cạnh phòng phía tây.
Cất kỹ đồ đạc, đưa tiễn chiến sĩ giúp đỡ và Vương Tuấn đi làm về, Tô Mai đánh giá rau quả trong sân một lượt, cảm ơn bà Vương và Trương Ninh, dời bàn nhỏ và mấy cái ghế trúc ra dưới hiên, cầm sữa đường, pha ấm trà nhài đặt lên bàn.
Tần Thục Mai đánh giá mấy bồn hoa trà dưới bệ cửa sổ, càng nhìn càng yêu, không nhịn được cầm kéo lên cắt tỉa, Cố Đan Tuyết cũng thích, lần này tới cô bé còn tìm chú Thái Gia xin một ít hạt giống dược liệu có hoa xinh đẹp.
Trương Ninh và bà Vương cũng là người tao nhã, hạt giống hoa trong sân nhà mình còn nhiều hơn so với đồ ăn, mấy bồn dưới hiện này chính là buổi sáng Trương Ninh vừa chuyển tới, bởi vì Tô Mai không có hứng thú lớn với hoa, nên không chuyển quá nhiều.
"Trong vườn nhà cháu có nhiều loại,' Trương Ninh cười nói: "Bác gái và Đan Tuyết theo cháu qua đó chọn vài cây nhé? Sau đó để cho Tiểu Mai dùng rễ trúc điêu khắc cho các bác mấy cái chậu hoa, di chuyển chúng vào.
Nhìn dụng cụ điêu khắc trong phòng, Tần Thục Mai và Đan Tuyết cũng mới nhìn thấy, nghe vậy không khỏi đây mặt mong đợi nhìn về phía Tô Mai.