Chương 553: Về Đến Nhà (3)
Chương 553: Về Đến Nhà (3)Chương 553: Về Đến Nhà (3)
Những món đồ này Tiểu Hắc Đản đã viết trong thư gửi lúc đầu năm, gửi cùng với mấy lá thư còn có cả hình ảnh của con ếch xanh, hình ảnh cũng giống đến bảy mươi phần trăm, chỉ có điều, người vẽ lại tô ếch xanh màu đỏ, trên người còn điểm xuyết vài chấm đen
"Đúng là ếch xanh này!" Lưu Bình An nhìn ếch xanh nhảy về phía trước, chép miệng nói: "Em còn tưởng Tiểu Hắc Đản đang vẽ bọ cánh cứng đấy."
Lưu Minh Hàn cấm con ếch xanh lên: "Không chỉ có một mình em nhìn lâm, anh cũng tưởng là thằng bé vẽ bọ cánh cứng đấy."
Lưu Minh Trạch: "Chị Tiểu Mai, sao chị không sửa lại tính thẩm mỹ cho Tiểu Hắc Đản vậy?"
"Tiểu Hắc Đản nhà chị là họa sĩ phái trừu tượng." Tô Mai cười nói: "Lúc nhìn cảnh vật vẫn nên sử dụng trí tưởng tượng của mình thì tốt hơn."
Mấy người bị câu nói này của cô chọc cười, Tiểu Du Nhi nghe mà không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu bé cười theo mọi người.
"Chị Tiểu Mai." Lưu Minh Trạch tò mò hỏi: "Xe quân đội bán trong cửa hàng bách hóa thật sự là do chị làm đấy à?"
"Anh Triệu của em vẽ hình, chị lấy gỗ làm xe, chiếc xe đó đã được xưởng trưởng Lý của xưởng đồ chơi trong thành phố nhìn trúng, sau đó bỏ tiền ra mua. À, phải rồi." Tô Mai cười nói: "Hiện tại, chị đang tạm giữ chức nhà thiết kế của xưởng sản xuất đồ chơi của bọn họ, tiền lương mỗi tháng của chị là hơn mười tệ. Các em nói đi, thích cái gì thì chị mua cho." Cô về hơi vội nên không kịp mua quà gì cho bọn trẻ cả.
Lưu Minh Trạch: "Em muốn ám tiễn mà Tiểu Hắc Đản đã nói."
Biết Tô Mai phải gánh trọng trách trong nhà, vì vậy bọn trẻ cũng không dám đòi hỏi món quà gì quý giá, sau khi Lưu Minh Trạch nói xong thì cả đám hùa theo: "Chúng em cũng muốn có một cái ám tiễn đeo trên tay."
"Được rồi, đợi lúc nào chị rảnh, chị sẽ dẫn mấy đứa lên núi chơi, làm cho mỗi đứa một cái ám tiễn luôn." Ám tiễn rất nguy hiểm, ở trong thành phố, Tô Mai cũng không dám để bọn trẻ tùy tiện mang theo bên người, chẳng may trong lúc vô tình lại làm người khác bị thương thì phải làm sao?
"Chị Tiểu Mai, hơn mười ngày nữa là đến ngày thu hoạch khoai tây rồi à?"
Trong sân nhà họ Lưu, một bên trồng khoai tây, một bên trồng khoai lang.
Tỉnh thần lực của Tô Mai đảo qua rễ cây khoai tây, loại khoai này thu hoạch sớm hơn so với loại ở quân khu, không cần phải đợi đến cuối tháng năm, có thể thu hoạch được rồi: "Ừ, sau khi thu hoạch khoai tây của mọi nhà trong viện thì có thể đến quân khu rồi."
"A, cuối cùng cũng có thể đến quân khu rồi!" Mấy đứa reo lên, bắt đầu tranh nhau xem người nào đi tốp đầu, người đi tốp thứ hai.
Khoai lang trong sân viện sinh trưởng rất tốt, Tô Mai đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, các cô vê đến nhà lúc giữa chiều, bây giờ cũng đến giờ ăn tối rồi.
Tô Mai cầm lấy rổ, bấm ngọn khoai lang.
"Chị Tiểu Mai." Lưu Minh Trạch nhận lấy chiếc rổ trong tay Tô Mai: "Hái để xào ạ?
"Lá thì trộn mì hấp, thân thì xào với ớt xanh."
Lưu Minh Hàn nghe xong, lập tức chạy đi hái ớt xanh: "Em đi hái ớt."
Bà Lưu đã quay lại, bà ấy múc ra một bát cháo.
Làm cơm xong, Tô Mai đến phòng khách nhìn, Tân Thục Mai và Cố Đan Tuyết đang ngủ rất say.
Bà Lưu thấy Tô Mai quay lại một mình thì hỏi: "Vẫn chưa dậy à?" "Hai người ngủ rất say, cháu cũng không nỡ gọi bọn họ dậy." Tô Mai cười nói: "Chúng ta cứ ăn trước đi, một lát nữa thì đưa đồ ăn đến phòng bọn họ, lấy thêm một ít nước đun sôi nữa là được."
"ừ"
Ban đêm, Tô Mai rửa mặt xong, vừa đặt người xuống đã ngủ say.
Triệu Khác và Tiểu Du Nhi tắm xong đi ra, nghe thấy cô đang ngáy rất to.
Tiểu Du Nhi che miệng cười: "Mẹ ngáy to rồi."
Triệu Khác võ võ con trai: 'Mẹ mệt rồi."
Sáng sớm hôm sau, Vương Tuấn lập tức lái xe quân đội tới.
Triệu Khác dẫn anh ta đến ga tàu hỏa lấy hành lý, sau đó mới quay lại đón mấy người Tô Mai.
Sau một đêm nghỉ ngơi đầy đủ, mọi người đều đã lấy lại sức, ăn cơm xong lập tức đi đến nhà tộc trưởng và nhà hai bác gái nói tiếng cảm ơn, sau đó lại trò chuyện với vợ chồng Lưu Gia Thịnh một hồi mới lên xe rời đi.
Một giờ sau, xe đã đến quân khu.
Triệu Khác giữ Vương Tuấn lại để đưa quà cho mọi người, còn mình thì dân Cố Bát, Giang Mẫn đến bệnh viện báo cáo.
Tô Mai ôm Tiểu Du Nhi, dẫn Tần Thục Mai và Cố Đan Tuyết đi về phía nhà mình.
Bà Vương và Niếp Niếp đã đứng chờ Tô Mai ở cửa nhà, dây thừng trong sân viên đã được căng lên, Trương Ninh đã phơi chăn nệm giúp bọn họ rồi.
"Bà ạ.' Tô Mai đặt Tiểu Du Nhi xuống dưới, nhìn về phía Niếp Niếp đang nằm trong ngực bà ấy, cô bé được hơn sáu tháng rồi, được chăm sóc rất tốt, đôi mắt đen lúng liếng, hai gò má trắng nõn, vô cùng đáng yêu.