[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 552 - Chương 552: Về Đến Nhà (2)

Chương 552: Về Đến Nhà (2) Chương 552: Về Đến Nhà (2)Chương 552: Về Đến Nhà (2)

Lưu Minh Trạch ôm lấy cậu bé, sau đó lập tức nâng cậu bé lên thật cao, vẻ mệt mỏi khi đi tàu xe trên mặt cậu bé biến mất, cười ha ha không ngừng.

Triệu Khác: “Đừng chặn đường người khác, đi ra ngoài trước đi."

Mấy người lên tiếng đồng ý, vội vàng đi lên đón lấy hành lý trong tay mọi người. Những món đồ cồng kềnh đều được chất trên xe chở than đá, đồ mà bọn họ mang theo bên người chỉ có quần áo tắm rửa, dụng cụ vệ sinh cá nhân và đồ ăn, không nặng lắm, vì vậy mọi người cũng không khách sáo với bọn họ.

Ra đến cửa nhà ga, Tô Mai lần lượt giới thiệu cho Tần Thục Mai, Giang Mẫn, Cố Bát và Cố Đan Tuyết biết: "Đây là Lưu Minh Trạch nhà bác hai, Minh Hàn nhà bác ba và Bình An nhà bác tư..."

"Minh Trạch, Minh Hàn... đây là mẹ chị, mọi người cứ gọi là thím Tần đi, còn đây là bác sĩ Giang..."

Đôi bên chào hỏi nhau, ngồi lên xe đạp trở về nhà họ Lưu.

Tộc trưởng, vợ chồng Lưu Gia Thịnh, bác gái hai, bác gái ba đã ở nhà cậu Lưu chờ từ sớm rồi.

Sau khi mọi người chào hỏi nhau, tộc trưởng, vợ chồng Lưu Gia Thịnh, bác gái hai và bác gái ba đều lấy bao lì xì ra tặng Cố Đan Tuyết.

Cố Đan Tuyết nhìn về phía Tô Mai.

Tô Mai gật đầu với cô bé.

"Con cảm ơn ông cố, ông cậu, cảm ơn các bà ạ."

"Ngoan quá." Cố Đan Tuyết rất xinh đẹp, bác gái hai và bác gái ba hận không thể đem cô bé về nuôi.

Tần Thục Mai vẫy tay với đám người Lưu Minh Trạch, bà ấy cũng cho mỗi đứa một bao lì xì.

Trong mấy đứa này, đứa nhỏ nhất cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi, làm sao bọn trẻ dám lấy chứ, cả đám đứng dậy muốn chạy trốn.

Triệu Khác nghiêm mặt: "Mau cảm ơn bà đi."

Mấy đứa đành ngại ngùng nhận lấy bao lì xì, chân thành nói tiếng cảm ơn.

Tần Thục Mai nhìn mấy đứa trẻ ở cùng với con trai và con dâu, cũng không kém Tiểu Sâm, Tiểu Chương trong nhà mình, trong lòng cũng rất vui mừng. Tục ngữ nói rất đúng, nhiều họ hàng nhiều đường đi, ở Hoa Thành, nhà họ Lưu là một gia tộc lớn, bên người con trai bà không có ai thân quen, một mình thằng bé lẻ loi trơ trọi giữa một nhà, có thể nhận được sự yêu thương từ thân thích của hai bên, đối với bà ấy mà nói, không gì có thể tốt hơn.

Bà Lưu: "Bà sui, Tiểu Mai, bác sĩ Giang, mọi người muốn ăn cơm trước hay tắm rửa trước?"

Tần Thục Mai, Cố Đan Tuyết và Giang Mẫn đã không ngửi nổi mùi trên người mình nữa, bọn họ muốn tắm rửa trước rồi ăn cơm sau, Tô Mai cũng cảm thấy khó chịu, vì vậy để Triệu Khác, Cố Bát và Tiểu Du Nhi ở lại tiếp chuyện với mọi người, còn mình thì dẫn ba người đi đến phòng khách phía sau, thoải mái tắm rửa một trận.

"Tiểu Mai, bà sui...' Bà Lưu gọi mấy người bọn họ: "Mau đến ăn mỳ nào."

Phía trên sợi mì thơm dai là một lớp rau cải, thịt cá và một quả trứng lòng đào.

Bác gái hai đưa bát mì cá sốt tiêu cho Tô Mai: "Sáng nay bác đi đến hợp tác xã cung tiêu, đúng lúc nhìn thấy họ bán cá, bác lập tức mua mấy con để làm món này. Mau nếm thử xem có so được với tài nghệ của cháu không?"

Tô Mai đảo mỳ, sau đó gắp mì lên nếm thử, lại ăn thêm một miếng cá, giơ ngón tay cái lên với bác gái hai và bác gái ba: "Ngon lắm ạ!"

Điều đáng quý chính là, các bác ấy còn dùng rây sàng qua tám mươi mốt lần, không còn trấu, sợi mỳ vô cùng tinh tế, dẻo dai.

"Mẹ, Tiểu Tuyết, mọi người mau nếm thử đi." Tô Mai đưa cho hai người chén mì không cay: "Giang Mẫn, cô muốn ăn cay hay không cay?"

Giang Mãn chọn ăn cay.

Sau khi ăn xong bát mì cá sốt tiêu, mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cơ thể Tần Thục Mai và Cố Đan Tuyết không tốt lắm, cơm nước xong xuôi, Tô Mai lập tức dẫn hai người về phòng nghỉ ngơi.

Vào trong phòng, Tô Mai xoa bóp cho hai người một lát, dị năng lưu chuyển một vòng trong thân thể của hai người, một lát sau, hai người đã ngủ say.

Tô Mai sắp xếp xong cho hai người thì trở lại sảnh trước, Triệu Khác, Cố Bát đã ăn uống xong xuôi, hai người đang ngồi nói chuyện với tộc trưởng và Lưu Gia Thịnh, Tiểu Du Nhi được Lưu Minh Trạch ôm đến trong sân chơi đùa, không thấy bà Lưu và Giang Mẫn đâu.

"Bác sĩ Giang và mẹ em đi đâu rồi?" Tô Mai hỏi Lưu Minh Trạch.

"Bác sĩ Giang thấy hơi buồn ngủ, mẹ em dẫn cô ấy đến phòng khác rồi. Thím ba và thím bảy đã sang nhà họ Vương, ngày kia con trai nhà họ sẽ đón dâu, vừa rồi bác Vương đã gọi bọn họ sang giúp đỡ chuẩn bị đồ đạc."

"AI" Tô Mai nựng nựng gương mặt Tiểu Du Nhi: "Đã buồn ngủ chưa?"

Trước khi xuống xe, Tiểu Du Nhi đã ngủ được một giấc, lúc này tinh thần cậu bé vẫn rất tỉnh táo, nghe mẹ hỏi vậy thì lắc đầu, lấy con ếch xanh nhỏ của mình ra, kéo dây cót, đặt trên mặt đất, khoe khoang nói: "Chú Trạch, chú Minh, mau nhìn này, mẹ làm cho cháu đấy, còn có cả xe quân đội, thuyền hải tặc nữa."
Bình Luận (0)
Comment