Chương 551: Về Đến Nhà (1)
Chương 551: Về Đến Nhà (1)Chương 551: Về Đến Nhà (1)
"Đồ dùng trong nhà đang tốt lại tháo ra thì rất lãng phí, mẹ làm đồ chơi thì vật liệu gì chả làm được, con không có việc gì hay sao mà lại làm thế?"
Cố Đan Tuyết mấp máy môi, ôm eo Tô Mai không lên tiếng.
Có chuyện gì vậy? Tô Mai bất giác nhìn về phía Giang Mẫn.
Giang Mẫn đau lòng vuốt đầu Cố Đan Tuyết, kể cho Tô Mai nghe chuyện Phạm Vân để cháu gái chiếm phòng của cô bé.
Tô Mai: "....
Trước mặt Cố Đan Tuyết, Tô Mai cũng không tiện nói cái gì, quay đầu lại không nhịn được mà nói với Triệu Khác: "Đan Tuyết thật sự là con ruột của Phạm Vân đấy à?"
Triệu Khác vuốt tóc vương bên gò má cô: "Chuyện này không liên quan đến việc có ruột thịt hay không, chủ yếu vẫn là do nhân phẩm và tính cách của người đó." Trong nhà họ có bốn đứa trẻ, anh cũng không thấy Tiểu Mai thiên vị đứa nào, coi thường đứa nào, từ quần áo, giày dép, thức ăn, sách vở, một đứa có, ba đứa còn lại cũng sẽ có.
"Đồ đạc nhiều quá, để anh đi tìm trưởng tàu, bảo người ta tìm giúp một chiếc xe chở than rồi chuyển đồ đạc lên đó." Như vậy thì sẽ rẻ hơn.
"Được!"
Gần một năm nay, Triệu Khác đã nhờ trưởng tàu trên tuyến đường này giúp đỡ vận chuyển đồ đạc rất nhiều lần, đôi bên cũng biết rõ nhau. Lần này, anh vừa mở lời, trưởng tàu lập tức đồng ý, còn cho hai người đến giúp bọn họ chuyển đồ đạc lên xe.
Sau khi chuyển đồ xong, Triệu Khác đưa cho bọn họ mấy tờ phiếu tiền.
"Đừng." Trưởng tàu từ chối nói: "Đoàn trưởng Triệu, đây cũng đâu phải lần đầu tiên chúng ta nói chuyện, tôi cũng không khách sáo với anh, tôi không thiếu phiếu tiên, thứ tôi thiếu là phiếu lương thực."
Triệu Khác lập tức nói: 'Khi nào về nhà tôi sẽ ngờ người đưa phiếu lương thực đến cho anh."
"Không cần phải nhờ người đâu." Trưởng tàu lấy ra một lá thư, nói: "Anh nghĩ cách mua giúp tôi một chút khoai tây, khoai lang, hải sản, đồ khô, hoặc nấm gì đó là được."
Triệu Khác nhận lấy lá thư, gật đầu.
Sau khi cố định xong, chuyến tàu cũng đã đến trạm.
Cả một hành trình Triệu Nho Sinh đều nghiêm mặt, Tần Thục Mai lườm ông ấy một cái: "Ông đen mặt cho ai xem đấy hả? Lúc tôi ở nhà cũng đâu có thấy ông tốt với tôi bao nhiêu đâu, lần này đi lại cảm thấy không nỡ à, biết thế còn đi làm gì?"
Tô Mai nhịn cười, đón lấy Tiểu Du Nhi trong ngực Dụ Lan: "Ba, bây giờ đã là tháng năm rồi, không lâu nữa là đến lễ mừng năm mới, ba cố gắng đợi kỳ nghỉ, đến tết thì đến phía nam chỗ chúng con chơi đi. Chúng con sẽ dẫn ba đi leo núi, ngắm hoa, có rảnh thì sẽ thuê thuyền ra biển ngắm cảnh."
Triệu Trác đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì vô cùng hưng phấn: "Em dâu, cuối năm anh và chị dâu em đến, em có chào đón không?"
Dụ Lan thúc cùi chỏ vào người anh: "Anh làm gì có ngày nghỉ? Tiểu Mai, em đừng quan tâm đến anh ấy, em cứ coi như không có người này đi. Đến cuối năm, chị sẽ dẫn mấy đứa Tiểu Sâm đến..." Ánh mắt đảo qua gương mặt tối tăm của Triệu Nho Sinh, Dụ Lan vội vàng bổ sung thêm: "Tất nhiên, còn có cả ba nữa."
Vẻ mặt Triệu Nho Sinh hòa hoãn lại một chút, ông ấy cởi bỏ nút thắt chính giữa quần trong, lấy ra một phong bì trong túi áo, đưa cho Tô Mai: "Tiền sinh hoạt của mẹ con."
Tô Mai vừa định từ chối, Triệu Khác đã đưa tay nhận lấy, cho vào túi quần: "Ba yên tâm đi, cuối năm ba đến dây, con cam đoan sẽ trả lại cho ba một bà vợ béo trắng."
Tần Thục Mai vỗ con trai một cái: "Ba hoa, cái gì mà bà vợ béo trắng, con nuôi heo đấy à."
Mọi người lập tức phì cười.
Triệu Trác nhấc túi hành lý của Tân Thục Mai lên, vừa dìu bà ấy vừa nói: "Đi thôi, con tiễn mọi người lên tàu."
Tiểu Du Nhi ghé đầu vào vai Tô Mai, không ngừng vẫy tay với người phía sau: "Điềm Điềm..."
Lư Quế Nguyệt cũng bế Điềm Điềm đến tiễn đưa, mới nói chuyện với Tô Mai được một lát đã tới giờ tàu chạy, cô ấy cũng không đi thêm nữa, ở đây nhiều người, cô ấy ôm đứa bé cũng rất bất tiện.
"Hu hu... mẹ ơi, vê sau con sẽ không được gặp Điềm Điềm nữa."
Tô Mai vỗ vai cậu nhóc, an ủi: "Con có thể viết thư hoặc gọi điện thoại cho cô bé mà."
"Được không ạ?”
"Tất nhiên là được rồi."
Mấy ngày đêm sau, cuối cùng đoàn người cũng tới được Hoa Thành.
Hôm đó vừa đúng là ngày chủ nhật, Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn dẫn theo một đám trẻ, mỗi người đạp một chiếc xe đạp, đứng đợi ở ga tàu từ sớm.
Tô Mai liếc mắt nhìn mấy người, nghiêng đầu nói với Tân Thục Mai: "Mẹ, hôm nay chúng ta phải cua một cái rồi."
Tần Thục Mai chưa kịp lên tiếng hỏi lại, đám người Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn, Lưu Bình An đã chạy đến: "Chị Tiểu Mai, Tiểu Du Nhi, anh Triệu."
Tiểu Du Nhi vẫn còn nhớ rõ mấy người bọn họ, không hề cảm thấy xa lạ, cậu bé lập tức vươn tay ra với Lưu Minh Trạch.