Chương 550: Hành Lý (3)
Chương 550: Hành Lý (3)Chương 550: Hành Lý (3)
Tiểu Du Nhi mếu máo: "Mẹ không thể dẫn bạn ấy về cùng à?"
"Không thể." Tô Mai cười nói: "Hay là mẹ với ba đi về, con ở bên này cùng với ông nội được không?”
"Không, không." Tiểu Du Nhi vội vàng ôm chặt cánh tay Tô Mai, nói: "Con không ở lại đây đâu, con muốn về nhà với mẹ."
"Con xem, con cũng không muốn rời khỏi mẹ, vậy thì làm sao chúng ta có thể bảo
Điềm Điềm rời khỏi ba mẹ bạn ấy để về nhà cùng chúng ta được chứ?"
"Hu hu... Nhưng con thích bạn ấy."
Tô Mai bật cười, chọc chọc vào mũi cậu bé: "Con có biết thích là gì không?"
"Hả?" Tiểu Du Nhi khẽ giật mình, đôi mắt ngập nước nói: 'Chẳng phải mẹ đã nói rằng, thích là khi nhìn thấy người đó thì vui mừng à."
"Đúng thế, vậy lúc con nhìn thấy chị Đan Tuyết thì con có vui không?"
Tiểu Du Nhi gật đầu: "Chị Đan Tuyết rất xinh."
"Con thích chị ấy, cũng thích Điềm Điềm, đó đều là một loại thích, sau khi về nhà, không có Điềm Điềm thì con có thể chơi với chị Đan Tuyết."
Hình, hình như cũng rất có lý.
Triệu Cách thấy con trai bị mấy câu nói của mẹ dỗ dành, không nhịn được mà nhéo gương mặt cậu: "Đồ ngốc!"...
Tàu hỏa chạy lúc mười một giờ sáng, mới hơn bốn giờ sáng, Triệu Khác đã xuống giường, Tô Mai cũng trở mình ngồi dậy.
Triệu Khác: "Em muốn mua thịt à?" Tô Mai gật đầu, trước khi đi, cô muốn làm một món thịt cho ba đứa Tiểu Hắc Đản ăn.
"Phiếu tiên ở đâu? Để anh đi mua." Triệu Khác mặc quần áo vào, đỡ cô nằm xuống: "Em ngủ thêm một lát nữa đi."
Tô Mai chỉ vào ngăn thứ nhất trên tủ đầu giường.
Sau khi Triệu Khác rời đi, Tô Mai cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, cô nằm thêm khoảng mười mấy phút, sau đó bò dậy.
Nấu cháo, nướng bánh.
Cô cho tôm khô vào nấu, lột vỏ, ngâm mộc nhĩ, sau đó thái cùng với nấm, cho vào xào.
Triệu Khác cầm phiếu tiền đi đến bốn năm cái hợp tác xã cung tiêu, mua được năm cân thịt nạc, bốn cái giò heo, hai con cá và ba cân dầu.
Tô Mai nhận lấy, sau khi khử trùng sạch sẽ, cô lấy thịt nạc làm thịt khô, sốt móng heo, cắt cá thành từng miếng cho vào rán, nhân lúc chảo vẫn còn nóng, cô thuận tay chiên mấy viên rau câu.
Nấu cơm xong, không kịp ăn cơm, nhân lúc đồ ăn còn nóng, Triệu Khác lập tức lên xe đạp đưa cô đến chỗ quân đội.
Kỳ huấn luyện của Tiểu Hắc Đản, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh đã kết thúc, cả ba đang đứng đợi ngoài doanh trại.
Vừa nhìn thấy hai người, bọn trẻ lập tức chạy tới: "Ba Triệu, mẹ."
"Ba, mẹ."
"Chú Triệu, thím nhỏ."
Triệu Khác chống một chân xuống đất, dừng xe lại.
Tô Mai nhảy xuống xe, hỏi ba đứa: "Đã rửa tay chưa?"
Tiểu Hắc Đản gật đầu nói: 'Mẹ, con ngửi thấy mùi thịt rồi." Tô Mai lấy móng heo được bọc bởi giấy dầu đưa cho cậu ấy: "Sốt móng heo."
Tiểu Hắc Đản mở ra, ba anh em đều lấy một miếng, ăn xong vẫn còn muốn ăn nữa nhưng Tô Mai không cho: "Cái này để lại trưa ăn tiếp. Nào, lại đây nếm thử bánh cuốn mẹ làm."
Trong bánh có rau, cắn một miếng, trong miệng mang theo hương vị thanh mát.
Ba người ăn bánh rất ngon miệng, Tô Mai lại mở lồng đựng cơm ra, lần lượt múc cho mỗi người một bát cháo.
Ăn xong một bữa, ba người ôm bụng thở dài một hơi.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản ôm eo Tô Mai không muốn rời: "Con không muốn để mẹ đi."
Triệu Khác đưa giỏ đựng đồ cho Triệu Cẩn, cốc đầu Tiểu Hắc Đản: "Chỉ không nỡ rời xa mẹ à?”
Tiểu Hắc Đản vội vàng buông Tô Mai ra, quay sang ôm Triệu Khác: "Tất nhiên còn có ba Triệu nữa."
Triệu Khác cong khoé miệng, ôm lấy bả vai cậu bé, vỗ võ: "Nhớ phải viết thư đấy."
"Vâng." Hốc mắt Tiểu Hắc Đản cay xè, lập tức hít mũi một cái.
Tô Mai cảm thấy buồn bã, ôm lấy Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn: "Mẹ đã làm một chút thịt khô, cá viên chiên, rau câu để trong giỏ cho mấy đứa. Sau khi trở về phía Nam, mẽ sẽ làm thêm một chút tương thịt, cá khô gửi cho các con, đừng không nỡ ăn mà để dành đấy."
"Vâng!" Hai người lau nước mắt, lưu luyến cọ trong ngực cô không muốn rời xa.
Triệu Khác buông Tiểu Hắc Đản ra, anh cũng ôm lấy Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh: "Chăm sóc bản thân thật tốt!"
Ba người nhẹ gật đầu. ...
Mười giờ rưỡi, tất cả mọi người đều có mặt ở nhà ga đúng giờ. Tô Mai nhìn đống đồ vật giống như một ngọn núi nhỏ bên cạnh Cố Đan Tuyết, đưa tay gõ trán cô bé: "Sợ mẹ nuôi để con chết đói hay để con bị đông lạnh đấy hả?"
"Chỗ này là đã giảm bớt rất nhiều rồi đấy." Giang Mẫn cười nói: "Cô không biết đâu, lúc đầu còn có đến tận chín chiếc xe đấy! Con bé này tháo dỡ hết mọi đồ đạc trong phòng nó, nói rằng chỗ này đều là gỗ tốt, nó muốn mang đến phía nam để cho cô làm đồ chơi."
Tô Mai đã từng thấy đồ gia dụng trong phòng khách nhỏ nhà Cố Miểu, một rừng hoa cúc lê. Mấy năm trước, Cố Đan Tuyết chính là đứa trẻ duy nhất con dòng chính của gia tộc, tất nhiên đồ dùng của cô bé không thể kém hơn so với người sau này mới được tìm thấy là Cố Miểu.