[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 549 - Chương 549: Hành Lý (2)

Chương 549: Hành Lý (2) Chương 549: Hành Lý (2)Chương 549: Hành Lý (2)

Phạm Vân càng nghĩ càng tức giận, rút lá bài ném lên trên mặt bàn: "Không cần quan tâm đến nó, dám gây chuyện cho dì, xem dì có đánh gãy chân nó không!"

Chị dâu bà ta khuyên nhủ: "Con bé vẫn còn nhỏ mà, em cũng đừng gấp, từ từ dạy dỗ con bé là được..."

"Con bé ương lắm, em dạy dỗ thì con bé phải nghe mới được, chị nhìn xem, đã bao giờ nó nghe lời em nói chưa?”

Chị dâu bà ta nháy mắt với một vị phu nhân ở bên cạnh.

Người đó hiểu ý của bà chị dâu, ném ra một lá bài, cười nói: "Con trẻ không nghe lời là do cô ít khi đánh con bé, cô nhìn bọn trẻ nhà tôi xem, có đứa nào hư thân không? Có đứa nào dám không nghe lời không? Nhỏ như vậy mà đã không biết nghe lời, đến khi lớn rồi, cô còn trông chờ con bé biết hiếu kính cô, chăm sóc cô về già ư, đừng có nằm mơ nữa."

Phạm Vân nghe vậy thì rơi vào trầm tư, nhưng nếu bảo bà ta ra tay thật thì bà ta lại không dám.

Bảo mẫu đến đây thu dọn đồ đạc, tất nhiên phải chào hỏi bà chủ.

Phạm Vân vừa bị người ta châm một bụng lửa giận, trực tiếp lạnh mặt, quát lên một câu: “Không gặp!"

Bảo mẫu nhíu mày, ở bên ngoài, bà ấy là đại diện cho ông cụ Cố, nếu Phạm Vân là người hiểu đạo lý thì cũng không dám lạnh mặt với bà ấy như vậy: "Đi thôi, đi đến sân viện của cháu nào."

Cố Đan Tuyết giật mình, chớp chớp mắt, sau đó gật đầu, dẫn bảo mẫu đi đến sân viện của mình.

Cô bé lấy hòm đựng sách, vòng tay, đồ cổ, lấy ga giường gói quần áo, chăn đệm lại... Cố Đan Tuyết hận không thể mang tất cả đi. Bảo mẫu ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Đan, Đan Tuyết, chăn màn, quần áo..."

Cố Đan Tuyết hiểu ý của bảo mẫu, chăn màn, đệm đều bị Phạm Thu Thu dùng rồi, quần áo trong mấy hòm đựng đồ của bị cô ta mặc qua một lần, nếu là lúc trước, chắc chắn cô bé sẽ rất hào phóng, tặng' cho cô ta hoặc ném đi. Nhưng, sau khi sống cùng mẹ một thời gian dài, cô bé cũng không dám lãng phí nữa, theo quan điểm của mẹ nuôi, không có gì sẽ không thể lợi dụng được.

"Đều là chất liệu tốt, đem đi giặt rồi cắt ra làm tạp đề, giày."

Chất liệu của đống đồ này không phải là bông vải thuần tuý thì cũng là vải poplin, tuyết gấm, tơ tằm, chăn lông, nếu để tặng người khác có khi người ta còn cảm ơn đấy.

"À phải rồi, bà đi tìm dụng cụ tháo đồ trong nhà ra rồi mang đi." Đây cũng đều là gỗ tốt, để mẹ nuôi giữ lại làm đồ chơi còn tốt hơn là để cho con nhóc Phạm Thu Thu kia dùng.

Sau khi thu dọn xong, Cố Sâm cũng tan làm trở về nhà.

Nhìn thấy một dãy xe chở đồ bên ngoài ngõ hẻm, mỗi xe đều chất đầy thùng đồ, anh ta khó hiểu hỏi lái xe: "Có ai chuyển nhà à?"

Lái xe liếc mắt nhìn ra phía ngoài, nhận ra bảo mẫu: "Là dì Trà."

Cố Sâm sững sờ, nhớ đến chuyện bảo mẫu đã nhắc đến trong điện thoại, anh ta bực bội gãi đầu, đẩy cửa xuống xe, lúc đến gân mới phát hiện đồ vật trên xe rất quen mắt: "Dì Trà, Tiểu Tuyết, hai người đang làm gì vậy?”

Cố Đan Tuyết đang giận anh ta, mặt mày nhăn nhó, nhìn về phía khác.

Bảo mẫu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Trong nhà đã không còn chỗ dành cho Đan Tuyết nữa rồi, chúng tôi đã thu dọn xong đồ trong phòng, chuẩn bị mang đi đây."

Sao lại bảo trong nhà không còn chỗ dành cho cô bé? Trong sân viện của cô bé có đến mười mấy căn phòng, Thu Thu chỉ ở có một căn phòng thì làm sao? "Dì Trà, Đan Tuyết nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tại sao dì cũng..."

Bảo mẫu cười nói: "Ngày mai cậu hãy nhớ đi tìm xưởng trưởng Lý để nói về chuyện quyên phòng đấy nhé."

"Đây là nhà tổ, tôi sẽ không quyên góp đâu." Cố Sâm nghiêm túc nói: "Có chuyện gì thì bà hãy bảo ông chú gọi điện cho tôi."

Lúc này mới biết đau lòng à, lúc phòng ngủ của con gái bị người ta chiếm, sao anh ta lại có thể thờ ơ đến thế?

Bảo mẫu vẫn cười hiền hoà như trước, vẫy tay với mọi người, từng chiếc xe lăn bánh rời khỏi con ngõ nhỏ.

Cố Sâm nhìn bóng lưng con gái rời đi cùng với dì Trà, ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, trong lòng hụt hãng, từ đầu đến cuối con bé không nói chuyện với anh ta một câu nào!

Anh ta không hiểu, chẳng phải chỉ là một căn phòng thôi ư? Sao con bé lại khó tính đến thế, nhìn thấy ba ruột cũng không chào hỏi một tiếng, trực tiếp ngoảnh mặt rời đi. ....

"Mẹ." Trên đường trở về, Tiểu Du Nhi ngồi trong ngực Tô Mai, nghịch bông hoa hồng trong tay: "Chúng ta phải vê nhà rồi ạ?"

"Ừ, trở về ngôi nhà ở phía Nam. Tiểu Du Nhi có nhớ bà Vương, thím Trương, chú Vương, Niếp Niếp, hiệu trưởng Thái, chú Thúc, thây Ngô, Tam Mao..."

"Con nhớ ạ.' Tiểu Du Nhi giật đứt lá trên cuống hoa, sau đó cài vào mái tóc Tô Mai: "Mẹ, có đẹp không?”

"Đẹp lắm, mẹ cảm ơn Tiểu Du Nhi nhé."

"Hì hì... mẹ ơi, Điềm Điêm có về nhà cùng chúng ta không?”

"Không."
Bình Luận (0)
Comment