Chương 548: Hành Lý (1)
Chương 548: Hành Lý (1)Chương 548: Hành Lý (1)
Trang trí trong phòng khách đã bị thay đổi vị trí khá nhiều, lông mày cô bé khẽ nhíu lại, Cố Đan Tuyết cảm thấy không vui lắm, cô bé cũng không thích người khác động vào đồ của mình.
Cố Đan Tuyết vén rèm bước vào phòng ngủ, ánh mắt liếc qua đống chăn lộn xộn trên giường, mở hộp đồ trang điểm ra, lật mấy quyển sách, trong đầu âầm' một tiếng, Cố Đan Tuyết đột nhiên quay đầu lại, không kìm chế được mà rống lên một tiếng: "Em ngủ trong phòng của chị! Ai cho em vào đây hả?"
"Dì nhỏ cho em vào đấy." Qua một khoảng thời gian, sự lúng túng của Phạm Thu Thu đã biến mất, dì nhỏ mới là người làm chủ cái nhà này, cho dù chị họ có tức giận thì thế nào, cùng lắm thì hôm nay cô ta về nhà với mẹ tránh chị họ một cút, sáng mai đợi Cố Đan Tuyết rời đi, cô ta lại tới dây là được: "Dì nhỏ nói rằng, từ nay về sau chị sẽ không về đây nữa, phòng ở đẹp như thế mà bỏ không thì rất lãng phí."
Cổ họng Cố Đan Tuyết như nghẹn lại: "Ba chị có biết chuyện này không?"
"Lúc ăn cơm, dì nhỏ đã nhắc đến rồi." Phạm Thu Thu thành thật trả lời.
Cố Đan Tuyết cắn răng, cố gắng nhịn xuống sự phân nộ và cảm giác bi thương đang dâng lên trong lòng, cô bé bình tĩnh nói: "Những thứ ở bên trong, em lấy cái gì thì trả lại chỗ cũ, đợi lát nữa chị sẽ bảo người đến thu dọn."
Nói xong, cô bé quay người bước nhanh ra khỏi nhà, ra đến đường lớn thì vẫy xe đẩy, đi đến nhà ông cụ Cố.
"Ông cố..." Nhìn thấy ông cụ, sự tủi thân mà Cố Đan Tuyết cố kìm nén cuối cùng cũng vỡ oà, vừa khóc vừa nói: "Cháu không có nhà nữa rồi, đồ đạc của cháu bị mẹ cháu đem đi cho người khác rồi, hu hu... cháu không muốn bà ấy làm mẹ của cháu, làm gì có người mẹ nào như thế chứ..."
Ông cụ Cố bị tiếng khóc của cô bé làm giật mình, vội vàng đặt bút trong tay xuống, võ lên chiếc ghế sofa ở bên cạnh: "Lại đây ngồi!" Sau đó kéo dây chuông được thắt ở phía sau lưng chiếc ghế sofa.
Bảo mẫu nghe thấy tiếng chuông, lập tức đẩy cửa tiến vào.
Ông cụ Cố hất cằm về phía Cố Đan Tuyết, bảo mẫu lập tức gật đầu, bước qua nâng Cố Đan Tuyết dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nước mắt của con gái rất trân quý, cho dù có chuyện gì xảy ra thì ông cố của cháu vẫn còn ở đây mà. Ngoan, đừng khóc, đi rửa mặt với bà nào, sau đó thoa thuốc mỡ."
Sau khi giúp Cố Đan Tuyết sửa soạn gọn gàng, bảo mẫu lập tức gọi điện thoại cho bên kia, hỏi người gác cổng và bảo mẫu bên đó về tình huống cụ thể. Sau đó bà ấy đi gõ cửa phòng đọc sách, báo cáo: "Sau tiệc nhận thân, Phạm Vân lập tức đón cháu gái nhà mẹ đẻ vào nhà, để cho cô bé đó ở trong phòng của Đan Tuyết."
"Trong phòng?" Ông cụ Cố nhướng mày nhìn về phía bảo mẫu, ông đang hiểu sai ý bảo mẫu à? Trong nhà nhiều phòng ở như vậy, tại sao lại không thể thu dọn được một căn phòng chứ?
Bảo mẫu gật đầu.
Ông cụ Cố xuỳ một tiếng: "Xưởng đồ gia dụng mới tuyển thêm một đám sinh viên đại học đấy, chẳng phải xưởng trưởng Lý nói vẫn chưa giải quyết được vấn đề chỗ ở ư, mau gọi điện cho Cố Sâm, bảo nó để lại một chủ viện, những sân viện khác thì quyên góp cho xưởng gia dụng dùng vài năm đi."
Bảo mẫu sững sờ, nhìn về phía ông cụ Cố với vẻ không thể tin được.
Ông cụ Cố nhớ đến những lời mà Triệu Khác âm thầm nói với mình, dứt khoát xua tay với bảo mẫu: "Nói chuyện điện thoại xong, bà đi theo Đan Tuyết qua đó một chuyến, nhìn xem cần phải đem theo những thứ gì, những thứ gì không cần mang đi, giúp con bé thu dọn một chút."
"Vâng!" Bảo mẫu lập tức đồng ý, dẫn Đan Tuyết trở vê nhà cũ.
Phạm Vân nghe cháu gái Phạm Thu Thu nói Cố Đan Tuyết vừa trở về đã rời đi, trong lòng lộp bộp một tiếng, bà ta hiểu rõ con gái mình, con bé không bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi, nếu đã biết có người chiếm phòng ngủ của mình, chắc chắn nó sẽ náo loạn một trận mới thôi!
"Chị họ cũng thật là, không muốn để cháu ở đó thì nói một tiếng, cháu dọn ra ngoài là được, làm sao phải chạy ra ngoài mách lẻo với người khác chứ, để người ta xem dì nhỏ như trò hề."
Đúng thế, có phải chuyện to tát gì đâu! Bà ta tức giận, tại sao không nói với người làm mẹ là bà ta một tiếng, chạy ra ngoài náo loạn làm gì chứ.
Bà ta lại nhớ đến hôm tổ chức tiệc nhận thân, bản thân đã chuẩn bị lễ phục giúp con bé cả một tháng, lại vất vả chạy đến cửa hàng Hoa Kiều để chọn giày, chọn tất, vất vả chuẩn bị quần áo từ đầu đến chân cho con bé, cuối cùng nó không mặc còn chưa tính, suốt cả buổi tối chỉ biết dính bên người người phụ nữ họ Tô kia trước mặt mẹ chồng và một đám họ hàng thân thích, đối với người mẹ ruột là bà ta thì tránh như tránh rết, người không biết còn tưởng rằng bà ta chính là mẹ kế đấy.