[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 547: Sinh Nhật (4)

Chương 547: Sinh Nhật (4) Chương 547: Sinh Nhật (4)Chương 547: Sinh Nhật (4)

Cô vừa ném thịt cừu đã chần và xương cừu vào nồi, đầu bếp nhận điện thoại từ phòng làm việc đi ra nói với cô: "Tiểu Tô, mấy gia đình trong nhà họ Cố đã quyên tặng tám ngàn đồng cho Quân đồng tử, và gửi đến một con heo với hai con dê chạy đến, nói rằng thêm thức ăn cho bọn trẻ và quân lính. Cô theo tôi ra đón nhé."

Tô Mai giật mình, vội rót một ít rượu gạo, ném hành lá và gừng vào nồi rồi báo với anh lính ở lò nấu rượu một tiếng, tháo tạp dề lên vừa lau tay vừa bước theo sau.

Người lớn không đến, mà đầy chiếc xe hai bánh đến quyên góp là Cố Thanh, Cố Hằng và Cố Cù.

"Thím!" Nhìn thấy Tô Mai, ba người họ thay đổi bộ dạng lạnh lùng, mặt mày "Đến sớm vậy, còn chưa ăn đúng không?"

Cố Hằng và Cố Cù đưa mắt nhìn Cố Thanh: "Nghe anh Thanh kể đồ ăn thím nấu là tuyệt nhất."

Tô Mai nhìn sang bộ trưởng hậu cần và Dương Đồng Quang đang đứng một bên: "Mọi người có thể ở bao lâu?"

Cố Thanh: "Hai tiếng, Phó sư đoàn trưởng Dương vừa nói bọn cháu có thể đến thăm trại huấn luyện Nam Quân đồng tử."

"Vậy mấy đứa đi đi, chờ Tiểu Hắc Đản luyện xong thì bảo nó đưa về ăn cơm, thím nấu mì sợi thịt dê cho."

"Dạ.

Đầu bếp dẫn binh lính đến cảm ơn ba người rồi đẩy heo và dê trên xe hai bánh về hậu cần.

Hai con cừu được nuôi tiếp, mấy hôm nữa rồi thịt, heo thì mổ thịt.

Tô Mai chân hơn năm cân mì. Hơn một chục đứa trẻ lớp hai cùng mấy đứa Cố Thanh, Triệu Cẩn và vài giáo viên từ vùng khác đến với Tô Mai và Triệu Khác cùng thằng bé đón sinh nhật.

Buổi trưa, cả trại quân mở tiệc thịt lợn thịnh soạn, sấp nhỏ cũng nghiện món thịt luôn.

Sau bữa tiệc sinh nhật, Tô Mai liền rời khỏi vị trí trong nhà ăn.

Công việc của Triệu Khác cũng đã đến lúc kết thúc.

Hai người đưa Tiểu Du Nhi và Cố Đan Tuyết đến nhà họ Cố để chào tạm biệt, ông cụ Cố dẫn vợ chồng Cố Bát đã đợi từ lâu: "Tiểu Khác, tiểu Mai, đưa hành lý cho hai đứa."

Triệu Khác nhướng mày.

Cố Bát vui vẻ nói: "Em và Giang Mẫn đã được chuyển đến bệnh viện quân đội của các anh rồi. Em ở khoa ngoại, còn Giang Mẫn ở khoa sản."

"Ông đã đặt vé tàu cho các cháu rồi." ông cụ Cố chỉ vào phong bì trên bàn: "Đầu ở toa giường nằm, thế thì cũng tiện chăm sóc nhau."

Ông cụ Cố xua tay: "Không chê ông nhiều chuyện là được."

Tô Mai cười nói: "Sợ ông tốn kém cũng là thật." đầu năm mua vé giường nằm chẳng dễ dàng, một cán bộ cũng chỉ một người. Chưa kể lần này trở về, bọn họ còn phải đưa Đan Tuyết và mẹ chồng đi cùng.

"Ha ha... ông khoái độ lanh lẹ của tiểu Mai." ông Cố cười: "Đừng khách sáo, ông nhiều tiên chớ bộ!" Dành dụm cả đời người đều quyên góp toàn bộ, cũng như mấy bức thư pháp cổ và dược liệu quý.

Sau khi đi rời khỏi nhà họ Cố, Tô Mai bất chợt có chút kỳ lạ nói: "Lúc nãy em nghe Cố Miểu nói rằng Giang Mẫn bây giờ là giám đốc khoa sản của bệnh viện quân đội, lúc này chuyển công tác sang chỗ chúng ta, bàn tính gì thế anh? Một vùng núi hẻo lánh không mấy mống người, giám đốc khoa sản còn có người mà, qua đó phải bị giáng chức."

Triệu Khác: "Đội trưởng Đổng và Tần Nghiêu đã chuyển đi nơi khác rồi." nÀ~"

Lần này trở về phương Nam, chắc phải hơn nửa năm mới quay lại đây, Tô Mai ôm Tiểu Du Nhi lên xe, bảo Triệu Khác đưa Cố Đan Tuyết về nhà bọn họ ngủ một đêm trước, nói rõ mọi chuyện với ba mẹ, sáng mai bọn họ sẽ đến nhà ga tập hợp với vợ chồng nhà Cố Bát.

Xe dừng ở đầu ngõ, Cố Đan Tuyết ôm gói đồ nhỏ bước xuống xe, vẫy tay với Tô Mai và Tiểu Du Nhi, sau đó quay người đi vào trong ngõ hẻm.

Vừa đi, Cố Đan Tuyết vừa đưa tay lên nhìn đồng hồ, lúc này, ba cô bé vẫn chưa tan làm, nếu mẹ cô bé không có việc gì làm thì bà ta sẽ sang nhà bà ngoại hoặc đi dạo phố, hoặc chơi bài cùng với mấy vị phu nhân.

Sau khi chào hỏi người gác cổng, Cố Đan Tuyết đi vào nhà, lúc đi qua chủ viện, cô bé liếc nhìn vào bên trong, cánh cửa phòng chính rộng mở, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười truyền ra từ bên trong.

Có vẻ như là các cô, các thím.

Cố Đan Tuyết cau mày, cô bé không bước vào trong mà quay người, đi vê sân viện của mình.

"Chị họ!" Phạm Thu Thu ngạc nhiên khi thấy Cố Đan Tuyết đột nhiên trở về, lúng túng đứng sang một bên nhường đường.

Cố Đan Tuyết lùi ra sau, liếc mắt nhìn tấm biển trên cửa tiểu viện, đúng là sân viện của cô bé: "Sao em lại ở đây?"

"Em...' Phạm Thu Thu ngập ngừng: 'Dì nhỏ bảo em đến đây ở, dì ấy nói cảnh vật nơi đây rất đẹp." Một sân viện toàn hoa thơm cỏ lạ, tranh nhau khoe sắc, đẹp như tiên cảnh, cô ta đã muốn chuyển vào đây ở từ lâu rồi.

Cố Đan Tuyết sững sờ, trong nhà còn nhiều sân viện như thế, nhưng không hiểu tại sao mẹ lại sắp xếp cho người khác đến chỗ cô bé, cũng không phải mẹ cô bé không biết chuyện cô bé không hề thích đứa em họ này. Thôi bỏ đi, dù gì cô bé cũng chỉ ở lại đây một đêm mà thôi, không cần làm mọi chuyện trở nên phức tạp khiến mọi người không vui. Cố Đan Tuyết đi qua người đối phương, nhanh chóng bước vào phòng.
Bình Luận (0)
Comment