Chương 546: Sinh Nhật (3)
Chương 546: Sinh Nhật (3)Chương 546: Sinh Nhật (3)
Ông cụ Cố cứ im lặng nhìn chằm chằm vào bản vẽ hơn một tiếng đồng hồ, liếc nhìn đồng hồ trên tường, cuối cùng nhấc điện thoại, qua mấy lần chuyển máy cũng đã đến tay người đớ.
"Anh Cố, chuyện gì thế? Nói nghe." Hai người quen biết nhiều năm nên hiểu tính cách của nhau. Cố Tuyên không có việc sẽ chẳng liên lạc.
"Nhà họ Cố tôi có thêm một bản vẽ khác, máy giặt hoàn toàn tự động'. Mặc dù nét chữ khác nhau, nhưng chỗ đầu bút lại mang vẻ cô đơn mà can trường."
Đối phương sửng sốt, sau đó nghĩ đến mấy năm gân đây ông ấy chỉ bình luận về chữ của một người, cho rằng trong ngòi bút của cậu ấy chứa sự cô đơn và anh dũng lại có phần bi tráng không thể ngăn cản.
Đúng là người đã vẽ chiếc máy bay không người lái!
"Người đó còn sống sao?" hỏi một cách thận trọng, bởi vì bản vẽ đó có một kiểu hoang tàn và bi tráng một đi không trở lại!
"Ừ, là người anh cũng biết..." ông cụ Cố kể lại những gì đã xảy ra: "Bản vẽ máy bay không người lái được Cố Sâm mang về lúc nó đến quân đội đảo phía Nam để đón Cố Miểu, mặc dù bọn tôi đã tìm thấy nó mọi bằng chứng đều chỉ vào biên giới tỉnh Vân Nam, nhưng cục này đã để lại dấu vết phòng thủ."
Đầu dây "ừm" một tiếng rồi cúp điện thoại, quay sang dặn dò thư ký: "Đưa tư liệu của Đội trưởng đội đặc công Triệu Khác."
"Dại" Thư ký đi ra ngoài, trong chốc lát, mọi thứ về Triệu Khác đều được anh ta đưa ra trước người đớ. Trong tư liệu, mặc dù Triệu Khác tham gia nhiều khóa học cơ khí trong thời gian du học, nhưng ngoài nhảy dù thì không còn học bất cứ kiến thức nào liên quan đến máy bay.
Thư ký: "Ông đã xem tư liệu của vợ cậu ấy chưa?" 'Người đó đưa tay, thư ký vội vàng đưa đến, phía trên là thông tin về vợ cũ Trương Hinh Vân, phía dưới là thông tin của Tô Mai, rất chỉ tiết. Thể chất Tô Mai thế nào, làm ra đồ chơi súng ống gì, kỹ năng tuyệt cỡ nào, đối xử với mấy đứa con ra sao, tình cảm vợ chồng với Triệu Khác, ... Tất nhiên, so với Tô Mai, Trương Hinh Vân còn đáng ngờ một bực, đến cả hai chữ 'trọng sinh' còn được phóng to và in đậm trên đó.
"Vớ vẩn!" 'người đó chỉ vào chữ 'trọng sinh mà mắng: "Ai viết cái này?"
Thư ký lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại, gọi điều tra viên tới.
"... Chính miệng cô ta đã nói, cô ta thường lẩm bẩm một mình về kiếp trước, trọng sinh, đến cả đêm ngủ cũng mơ thấy..."
'Người đó cười giễu: "Lời lẽ xằng bậy của bệnh nhân tâm thần, các người cũng tin...
Điều tra viên cúi đầu thật sâu, cảm thấy có phần xấu hổ.
"Được rồi, đi xuống đi."
Điều tra viên liền thở phào và lặng lẽ lùi về, sau đó gọi điện cho Thượng Hải báo đồng nghiệp không cần giám sát nữa: "Nói với chồng cô ta, bệnh nhân tâm thần nên ở trong bệnh viện tâm thần."
Đưa mắt nhìn vê phía cửa, người đó chỉ vào xấp tư liệu trên bàn: "Phá hủy tất cả thông tin có liên quan đến Triệu Khác và Tô Mai, kêu nhà họ Cố cho người đến bảo vệt"
Không lâu sau khi Cố Thanh ra về, Hà Tu Trúc và Lư Quế Nguyệt dẫn theo con gái Điềm Điềm và một chiếc hộp gỗ nhỏ. Hai vợ chồng xấu hổ không thôi, họ thật không ngờ trong tay Tiểu Du Nhi có nhiều đồ tốt đến vậy, lại hào phòng tặng đi, Điềm Điêm không hiểu, chỉ coi chúng như một món đồ chơi bình thường, ngay cả tiền bạc cũng chẳng có khái niệm.
"Chị Tô, thật xin lỗi, nếu em chú ý hơn..." Cô chưa kịp nói hết câu, Tô Mai đã cắt ngang: "Bọn chị cũng có lỗi trong chuyện này, đã không kịp lấy đồ về từ Tiểu Du Nhi. Hai đứa nhỏ biết cái chi, chẳng qua là thấy xem chúng ta làm rồi bắt chước thôi."
Lục Truy cười nói: "Xem ra đội trưởng Triệu ngày thường tặng chị dâu rất nhiều thứ nghe."
Tô Mai liếc nhìn Triệu Khác nói: 'Một khúc gỗ ngang bướng như anh ấy không biết đối xử với người yêu như Tiểu Hắc Đản đâu, Tiểu Du Nhi đơn thuần là học từ Tiểu Hắc Đản kìa."
Nhận chiếc hộp gỗ nhỏ, Tô Mai đã đút một bao lì xì khác cho Điềm Điềm coi như một sự đền bù. Dù sao người muốn tặng đồ là con trai nhà mình, tặng rồi lại trả về, mặc dù vì Tiểu Du Nhi thì không hiểu được món quà quá sức quý giá nhưng ít nhiều cũng có chút lật lọng.
Sau khi tiễn gia đình ba người của Hà Tu Trúc, Tô Mai gộp chung những món có giá trị ba đứa nhỏ cất trong phòng trẻ em.
Trong nháy mắt đã đến mồng chín tháng năm âm lịch, Tô Mai đã dậy từ sáng sớm và đang xách thịt cừu, xương cừu và mì tươi đã mua đến nhà ăn.
"Đến rồi à" đầu bếp chỉ vào cái bếp bên cạnh: "Tôi nhường cho cô một cái nồi, đủ xài không? Không đủ thì tôi nhờ người tìm cho cô một cái bếp khác."
"Đủ rồi đủ rồi." Chỉ là thằng nhỏ đón sinh nhật thôi mà, Tô Mai cũng không định làm lớn, chỉ là nghĩ hai ngày nữa phải đi rồi nên nhân cơ hội này để bọn nhỏ ăn một bữa thịt vậy.