Chương 545: Sinh Nhật (2)
Chương 545: Sinh Nhật (2)Chương 545: Sinh Nhật (2)
Chọn hai phiếu thịt và ba phiếu đường, đưa phần còn lại cho cậu ấy: "ÐĐem về nghe cháu, thay thím cảm ơn ông nội, bên phía nam của thím đã trồng được mười mẫu đất, chắc vài ngày nữa là lương thực mà chiến hữu của chú Khác nhờ người gửi sẽ đến. Thím nhận phiếu thịt và đường. Ngày mai mua một ít thịt làm thịt khô, rồi thêm hai gói kẹo đường cho mấy đứa Niệm Huy ăn để bổ sung dinh dưỡng."
Cố Thanh không nhận, cậu đặt đồ xuống, nhảy tót lên xe đạp rồi chạy ra ngoài.
Triệu Khác về đến đúng lúc chặn đường cu cậu: "Vào nhà, ăn cơm xong, cho cháu một thứ."
Lúc Triệu Khác nghiêm mặt, tính khí lạnh lùng thật, rất có cảm giác áp bức nên Cố Thanh và đám con cháu nhà họ Lưu đều sợ anh.
Bữa tối là cháo thập cẩm, một đĩa cá kho mặn, một đĩa măng chua, một đĩa gỏi rong biển bào sợi và một đĩa bồ công anh.
Sau khi ăn xong, Triệu Khác lên lâu, đem bản vẽ đưa cho Cố Thanh: "Xem trước, có gì không hiểu thì hỏi thím cháu."
Nói rồi, anh đứng dậy đi ra sân xem Triệu Sâm và Triệu Chương luyện ôm đá đứng tấn.
Theo Tô Mai tham gia chế tạo máy giặt bằng chân, Cố Thanh đương nhiên đã quen thuộc với một số cấu trúc của máy giặt, chỉ nhìn thoáng qua cậu đã hiểu ý nghĩa của bản vẽ này.
"Thím” cu cậu bất giác thốt lên: "bản vẽ này..."
"Chú Khác vẽ đó, chú ấy không tiện ra mặt nên chuyện này giao cho cháu nghe." Tô Mai ngồi xuống bên cậu nói: 'Cháu phải làm bản vẽ này đến mức thuộc nằm lòng, hơn nữa còn phải tìm một ít gỗ để thử làm một cái."
"Ý của thím là, đến lúc cháu đã thuộc thì để cháu tự tay giao nó với danh nghĩa của cháu ạ?"
Tô Mai gật đầu, thằng bé này ở cùng cô mấy ngày nay, nhân phẩm khỏi bàn cãi, có một trái tim chất phác, rất biết kiên trì, lại biết bản thân muốn gì, tuyệt quá luôn!
Cố Thanh ngơ ngác ôm bản vẽ đi ra khỏi cửa, loạng choạng đạp xe như bợm nhậu về đến nhà.
"Ông nội." cu cậu đứng ở cửa phòng sách, vẫn còn vẻ khó tin.
"Có chuyện gì?" Cố Trọng đặt bút xuống, đứng dậy quan sát cháu trai: "Bị kích thích gì thế?"
Cố Thanh gỡ bộ đồ lấy bản vẽ ra: "Ông xem."
Tất cả phần đánh dấu trên bản vẽ đã được đổi thành nét chữ của Triệu Khác, chỉ là ở chỗ đầu bút Triệu Khác vô thức nhìn theo nét chữ của Tô Mai nhảy câng lên xuống: "Bị đả kích rồi ha ha... Chú Khác của cháu sau này có xuất ngũ. Cũng có nhiều hứa hẹn hơn cả cháu. Tiểu Thanh, cố lên nghe!"
"Không phải đâu ông,' Cố Thanh nuốt nước miếng đầy khó nhọc: "Thím và chú Khác kêu cháu tìm hiểu bản vẽ này rồi làm một cái, sau đó đề tên của cháu và giao nộp nó lên."
Nụ cười trên mặt Cố Trọng khẽ cứng đờ: "Nói thế thật sao?"
"Dạ." Cố Thanh vội vàng gật đầu: "Thím nói xong, cháu choáng đến mức trong đầu không biết suy nghĩ nữa, thậm chí còn chẳng biết nói lời từ biệt như thế nào."
"Có tiền đồ!" Cố Trọng mắng cháu trai, nheo mắt nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy cầm bản vẽ nói: 'Đi, đến chỗ ông chú của cháu nào."
Ông Cố lúc này vẫn chưa ngủ. Hôm đó Tô Mai thực dưỡng, an dưỡng đã cho ông một phương pháp. Ông muốn viết lại kinh nghiệm trong nửa đời người của mình, các phương thuốc được tích lũy và cải tiến thông qua thực tiễn và chỉnh sửa thành sách.
Đầu bếp Uông đang lên thực đơn ở bên cạnh, bởi vì hôm kia Tô Mai đã phàn nàn trong bếp, nói rằng thời gian trôi qua đã khiến rất nhiều công thức đã phai mờ trong dòng sông dài lịch sử, và con bé thực sự muốn ăn món Phật nhảy qua bức tường đích thực!
Cố Trọng và Cố Thanh đến đột ngột, ông cụ Cố nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng cất bút, đuổi đầu bếp Uông và bà vú đi: "Nói nghe, chuyện gì?"
Cố Trọng cẩn thận thu dọn tài liệu, vở ghi trên bàn đằng mặt rồi trải bản vẽ ra trước mặt ông: “Chú xem.”
"Máy giặt hoàn toàn tự động!" sở thích của ông cụ Cố đa dạng lắm, thời trẻ ông đã tạo ra bộ tủ thuốc hoàn chỉnh để tiện cho thiết kế và tham gia. Sau khi tách ra ở riêng, để sống được thoải mái, ông lại tự học chế tạo đồ nội thất và thiết kế sân vườn, nên xem sơ lược bản vẽ liên hiểu được tính khả thi của nó: "Thằng Khác này mai sau không còn mặc quân trang cũng có thể nuôi sống gia đình."
Cố Trọng gật đầu đồng ý, rồi thì thầm kể lại dự tính của hai vợ chồng họ.
Ông cụ Cố đánh bịch trong tim, nhớ lại một sự việc, máy bay không người lái!
Ông ấy đã thấy qua bản vẽ của máy bay không người lái, vuốt nhẹ nét chữ trên bản vẽ, đúng là càng nhìn càng giống. Đúng! Chữ viết khác nhau, nhưng có một điều lại in hệt, đó nét đuôi nhọn ở đầu bút đều mang sự cô độc mà can trường không thể ngăn cản.
Chính sự cô độc mà can trường này đã khiến người đó không bị điều tra.
Cố Trọng: "Chúi"
Ông cụ Cố khoát tay: "Mấy đứa về trước đi, để bản vẽ ở chỗ ông mấy hôm."
Hai ông cháu trai nhìn nhau một lúc, gật đầu rồi ra về trong tâm trạng thấp thỏm không yên.