Chương 580: Đặc Biệt (3)
Chương 580: Đặc Biệt (3)Chương 580: Đặc Biệt (3)
"Mẹ nuôi" Cố Đan Tuyết bưng bát canh gà từ phòng bếp đặt trước mặt Tô Mai: "Ông Uông nói một lát nữa mới để ăn cơm, cho mẹ uống một chút canh gà lót dạ trước.
Tô Mai gật gật đầu, buông chén trúc xuống, cầm lấy muỗng nhỏ múc nếm thử một miếng, có để thuốc, không biết là có phải sau khi mang thai vị giác nhạy cảm hơn hay không, vị canh vốn thơm thuần lúc xưa bây giờ trở nên vừa đắng vừa chát.
Cố gắng uống hai ngụm, Tô Mai buông muỗng xuống.
Ông cụ Cố nhìn thấy, nói với Cố Đan Tuyết: "Nói với ông Uông của con, mẹ nuôi con ăn đồ bổ là được rồi, sau này đừng để dược liệu gì vào trong canh, tránh làm mất khẩu vị."
Cố Đan Tuyết đáp lời, chạy đi truyền lời.
Tô Mai cầm khăn lông ướt trên bày lau tay, lấy một miếng dưa ngọt: 'Đan Tuyết khai giảng đã lên lớp mười hai, ông chú đã nói với cô bé sang năm muốn báo danh thi vào ngành nào chưa?”
Mấy năm gần đây, ông cụ Cố dạy Đan Tuyết và Tiểu Du Nhi rất nhiều thứ, có kiến thức y học, phân biệt đồ cổ, cầm kỳ thi họa, thiết kế cây cảnh, chế tác các loại đồ dùng trong nhà, Tô Mai cũng không phát hiện hai đứa bé có yêu thích đặt biệt với một phương diện nào.
Đối với người vai dưới, thật sự ông cụ Cố không có yêu cầu gì, sống tốt là được rồi: "Tiểu Mai có đề nghị gì không?”
Tô Mai nhìn về phía Cố Đan Tuyết đang nhảy nhót chạy tới: "Đan Tuyết có chuyện gì đặc biệt muốn làm không?"
Cố Đan Tuyết ngồi xuống bên cạnh Tô Mai, người dán sát vào cánh tay cô, cười nói: "Sang năm con muốn thi ngành Kinh tế học đại học Bắc Kinh, tốt nghiệp sẽ nhận quản lý Lệ Hoa Mỹ Trang.
Năm năm trước, nhà họ Cố và chính phủ hợp tác mở Lệ Hoa Mỹ Trang, trải qua nhiều sự cố gắng, năm ngoái vừa tạo ra tên tuổi ở thị trường quốc tế, lợi nhuận nửa năm nay đã ngang bằng với nhà máy đồ chơi.
Tô Mai bỏ vỏ dưa ngọt xuống, xoa xoa tay: "Vậy con phải cố gắng, Niệm Doanh đã thi đậu ngành kinh tế của đại học Bắc Kinh."
Cố Đan Tuyết gật đầu: "Con đã nghe anh ấy nói."
Tô Mai nhếch lông mày, vừa định nói cái gì, sau phòng truyền đến một trận ồn ào, Triệu Khác dẫn theo bốn đứa con trai trở về.
Tô Mai đứng dậy, Cố Đan Tuyết vội vàng đỡ cô bước xuống bậc thang.
"Mẹ cũng không phải búp bê" Tô Mai cười nói: "Không cần đỡ."
Cố Đan Tuyết nhìn vê phía bụng của cô: "Ba nuôi nói mẹ có em bé, mẹ nuôi, mẹ muốn con trai hay là con gái?"
"Trai hay gái đều tốt."
"Con muốn có em gái" Cố Đan Tuyết tràn đầy phấn khởi nói: "Có em gái, con có thể thắt bím tóc nhỏ cho em, mua váy nhỏ mặc."
Tô Mai bật cười: "Một Niếp Niếp còn chưa đủ cho con mặc quần áo sao?"
"Con bé đấy con không xen tay vào được." Cố Đan Tuyết cười nói: "Mẹ nhìn bím tóc nhỏ của cô bé ngày nào không phải do bà Vương chải, quần áo ngày nào không phải do bác gái Trương chọn."
Khi đang nói chuyện, Triệu Khác xách theo mấy con gà rừng vịt hoang nhanh chân bước vào sân.
Tô Mai nhìn qua cửa lớn, nhìn thấy bọn người Mạnh Tử Hành, Vương Tuấn, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du, còn có Tam Mao, Tứ Mao đang ầm ï mang gì đó xuống núi: 'Săn cái gì vậy?" "Hai con lợn rừng, một lớn một nhỏ." Triệu Khác đưa gà rừng vịt hoang vào phòng bếp, cầm quần áo phơi trên kệ đi về phòng tắm phía hành lang.
Trên người anh dính máu, sợ hun tới Tô Mai, đi đường cũng tránh thật xa cô.
Mấy phút sau Triệu Khác tắm xong, tiện tay vò quần áo giặt phơi lên, ngồi xuống bên cạnh Tô Mai.
Tô Mai sờ chén canh còn ấm một cái, đưa cho anh: "Có mùi thuốc."
Biết cô không thích uống, Triệu Khác nhận lấy uống một hơi cạn sạch: "Hai đàn heo anh để bọn họ đưa tới nhà ăn cho Đại Bàn và Tiểu Trang xử lý giúp, đến giữa trưa mai làm mấy bàn thức ăn ngon, mời mấy người quen cho bọn nhỏ ăn mừng một chút.
Ông cụ Cố: "Trong nhà có hai sinh viên đại học, nên ăn mừng một trận."
"Chỉ có thịt cũng không đủ." Tô Mai nói: 'Lại lựa chút lương thực rau quả đem qua đi."
"Ừm”" Triệu Khác buông bát xuống: "Buổi chiều anh gọi điện thoại cho anh Trương ngoài đảo mua ít hải sản, sáng mai anh ấy dẫn Hướng Thần và Hướng Đông đến."
"Ngày mai mời khách sao?" Thái Giai Vi cống giỏ trúc tới.
Cố Đan Tuyết gật gật đầu, giúp cô ấy bỏ giỏ trúc xuống, lấy ra một trái dưa hấu da xanh vỗ võ: "Hiệu trưởng Thái, cô hái hết dưa hấu trong nhà ạ?"
"Còn năm quả chín chưa hái." Thái Giai Vị lại ngồi xuống cạnh ông cụ Cố: "Ngày mai cô hái xuống, để ba Tiểu Vũ mang đến nhà ăn, cắt làm đồ ăn."
Tô Mai rót cho cô ấy ly trà: "Không cần, không làm mấy bàn hết, không cần nhiều đồ như vậy."
"Nghe xong lời này của cháu là biết cháu ở nhà đến choáng váng rồi." Bà Vương mang theo một cái giỏ trúc đi vào cửa, cười nói: "Quân đội nhiều trẻ con như vậy, cháu cũng không xem thử nhiều năm như vậy có bao nhiêu sinh viên đại học, nhà cháu vừa ra là có hai đứa, đến mai mọi người biết được tin tức, còn không phải đến nhà cháu như ong vỡ tổ, tìm cháu đòi sách vỡ có chữ viết của mấy đứa nhỏ sao. Đã là quan trọng thì có lý nào lại đến tay không, Tiểu Khác lại làm nhiều thịt như vậy, còn không bằng bỏ chút tiền, mang theo món quà, dẫn người nhà đến ăn một bữa ngon."