Chương 579: Đặc Biệt (2)
Chương 579: Đặc Biệt (2)Chương 579: Đặc Biệt (2)
"Có gì mà dọn chứ.' Triệu Khác dìu cô đứng lên nói: "Trong phòng đã được bác gái Trà quét dọn sạch sẽ rồi, hai ngày trước vừa mới giặt chiếu, thảm, gối hay gì đó cũng giặt và phơi hết rồi."
Như vậy rồi, nhưng Tô Mai vẫn không yên lòng, bảo anh dìu đi xem phòng một chút.
Ba chiếc giường tầng, ngoài trừ chiếc giường dưới bên ngoài của Tiểu Du ngủ, còn lại hai chiếc giường dưới ngoài cùng và cái ở trên đều đã phủ màn, gối và thảm đều được dọn lên.
Mở ba túi hành lí mà ba đứa nhỏ mang về, có đệm chăn, áo khoác ngoài, áo bông đều đã giặt hết, chỉ còn áo quần bẩn mặc trên xe lửa.
Triệu Khác nhíu mày: "Em đi ngủ chút đi, anh xử lý cho."
"Chiêu nay anh không bận hả?”
"Không bận.' Sau khi thăng chức phó sư đoàn vào năm ngoái, do đặt huấn gì đó nên anh không cần tự mình dẫn dắt đội nữa, công việc cũng thoải mái hơn không ít.
Sau khi ngủ dậy, ánh sáng trong phòng mờ ảo.
Tô Mai cầm đồng hồ trên tủ đầu giường để sát vào mắt và nhìn, bảy giờ chín phút tối.
Đè lên trán, Tô Mai lấy chăn dưới người rồi lê đít ngồi lên đầu giường, im lặng một lát mới vén màn lên, mang giày đi ra ngoài.
"Mẹ nuôi, mẹ dậy rồi."
Tô Mai quay đầu nhìn, Cố Đan Tuyết mặc đồ cao bồi, dáng người cao thẳng như cây đứng ở dưới hành lang. "Vê khi nào thế?" Nói xong, Tô mai đưa tay sờ lên áo quần của cô bé: "Chất vải dày như vậy mặc không nóng à?"
Hai năm gần đây, son môi, bút kẻ mày, nước hoa, kem dưỡng da, vòng cổ... các loại xa xỉ phẩm cùng với kiểu dáng đồ Hồng Kông như quần jean, quần áo cao bồi, giày tên lửa, giày da nhọn, đầu máy bay, kiểu tóc sóng gợn của thanh niên bắt đầu lưu hành ở các thành phố lớn.
Vô số thanh niên thường xem trang phục thời thượng của họ là niềm tự hào.
"Buổi tối trên núi lạnh, con vừa thay đồ đấy, đẹp không ạ." Cố Đan Tuyết bỏ hai tay vào túi, hất mái tóc xoăn dài, xỏ chân vào đôi giày da mũi nhọn rồi xoay một vòng.
"Đẹp lắm." Một thiếu nữ mười bảy tuổi, cả người đều toát ra sức sống thanh xuân, hơn nửa lại xinh đẹp, trang điểm nhẹ lên càng xinh hơn.
"Hì hì, vẫn là mẹ nuôi tỉnh mắt, không giống bác Tống, bảo con không nên thay rồi, nói gì mà cáo quần lố lăng."
"Mặc trong quân đội có chút không thích hợp, còn tóc của con nữa, còn nhỏ mà uốn sóng lớn thế nên trông già hơn vài tuổi, ngoài ra, màu sắc của son môi..."
Ánh mắt Tô Mai lướt qua đôi môi đỏ thẫm của cô bé, hai bờ môi như cao nguyên màu đỏ, rồi nhìn lông mày được vẽ như con sâu róm.
Cố Đan Tuyết sờ vào môi, vui vẻ nói: "Màu son này đẹp không ạ? Con còn mua cho mẹ nữa đấy."
Tô Mai nhéo trán, chỉ vào bồn rửa mặt: "Đi rửa mặt bằng xà phòng."
"Không đẹp ạ?" Cố Đan Tuyết ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, tìm cách chứng thực nhìn ông cụ Cố, Vương Tuấn và Mạnh Tử Hành đang đứng hóng gió núi ở dưới hành lang.
Ba người cười lắc đầu, từ trước đến nay tính cách của cô gái nhỏ này rất cố chấp, nhưng luôn lắng nghe ông cụ Cố, Tô Mai và Triệu Khác nói. Nhưng ông cụ Cố và Triệu Khác đi du học nước ngoài, chưa từng thấy mấy dạng quần áo lố lăng như thế, cộng thêm không can thiệp vào sở thích với áo quần và trang điểm của cô bé, nên Tô Mai càng nghiêm khắc hơn.
"Mấy bạn học của con đều mặc vậy..."
Tô Mai nghiêm mặt.
Cố Đan Tuyết sợ tới mức rụt cổ lại, ngoan ngoãn đi rửa mặt rồi vào nhà thay quần áo, vớ giày, tóc cũng được chia làm hai rồi tết đuôi sam.
Trong sân phơi toàn áo quần của ba người Tiểu Hắc Đản, chăn cùng quần áo và những thứ khác đã lấy xuống, bảo mẫu A Trà và thây Uông bận rộn trong bếp. Tô Mai nhìn xung quanh, không thấy mấy ba con Triệu Khác đâu cả.
"Tiểu Mai tới đây." Ông cụ Cố chỉ vào ghế trúc bên cạnh: "Ông xem mạch cho cháu.
Tô Mai ngồi xuống bên cạnh ông, kéo tay áo lên.
Ông cụ Cố híp mắt, giữ mạch một lát: "Gần đây hơi mệt, mấy món đồ chơi trong tay cũng không gấp, trước hết để đó đã."
"Vâng." Bản vẽ máy bay chiến đấu tàng hình đã xong, còn lại chính là mô hình, tài liệu hơi khó tìm một xíu, mô hình cũng không phải chỉ cần làm một chút là xong. Cô thực sự có thể thư giãn, nghỉ ngơi một chút rồi. Tô Mai cầm ly trà bằng trúc sạch móc ngược lại trên khay, sau đó tự rót cho mình ly trà táo đỏ cầu kỳ: "Chú à, Triệu Khác có gọi cho chú không?”
"Dù có gọi hay không thì bọn chú cũng chuẩn bị về, à đúng rồi." Ông cụ Cố nói: "Mợ có mang cho cháu chút thực phẩm dinh dưỡng và vải, đợi lát nữa bảo A Trà đưa cho cháu."
Tô Mai gật đầu, bưng ly trà uống hai hớp: "Triệu Khác và bọn Niệm Huy đang ở đâu?"
Mạnh Tử Hành cười nói: "Lên núi rồi." Tô Mai nhìn cảnh hoàng hôn ở cuối chân trời: "Đi bao lâu rồi?"
Mạnh Tử Hành đưa tay nhìn đồng hồ: "Ba tiếng, bình thường thì về rồi, ông Vương, đi thôi, chúng ta đến chân núi đón bọn họ."
Vương Tuấn trả lời, đi theo anh ấy ra cửa...