Chương 578: Đặc Biệt (1)
Chương 578: Đặc Biệt (1)Chương 578: Đặc Biệt (1)
Tiểu Hắc Đản nhẹ nhàng vuốt mũi cô bé, cười nói: "Đoán không sai."
"Hì hì..." Niếp Niếp cười nói: 'Do em thông minh đó."
"Là rất thông minh." Tiểu Hắc Đản mỉm cười khen một câu, rồi nhìn Mạnh Tiểu Vũ giống cục than đen ở bên cạnh: "Chậc! Thật sự rất đen."
Mạnh Tiểu Vũ buông tay Niếp Niếp ra, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, cười ngốc nghếch vui mừng nói: "Dì Tô nói đây là bản sắc."
"Anh Niệm Huy." Niếp Niếp nhìn màu da của cậu bé, rồi nhìn lại Mạnh Tiểu Vũ: "Anh cũng đen giống em ấy."
"Dì Tô còn nói." Mạnh Tiểu Vũ vui vẻ nói: "Em là đứa trẻ đẹp nhất khul Là bảo bối trong lòng dì ấy!"
Chọc thủng trái tim! Tiểu Hắc Đản khiến hai người bọn họ như thép sụp đổ: "Không thích đứa trẻ xấu xal"
Nói xong bỏ qua hai người đi vào phòng bếp.
Hai người nhìn theo bóng lưng của cậu bé, vuốt trán, bọn họ nói gì sai rồi hả?
Triệu Cẩn đứng dậy, chuyển hai ghế dựa trẻ em đặt vào giữa chỗ Tô Mai và Tiểu Hắc Đản.
Lâm Niệm Doanh dịu dàng lấy cái giỏ cỏ trong tay Niếp Niếp đặt lên bàn, rồi cùng Triệu Cẩn mỗi người ôm một đứa bỏ lên ghế trẻ em.
Niếp Niếp nhìn chiêu cao của hai người bọn họ: "Anh Tiểu Cẩn, anh Niệm Doanh."
Lâm Niệm Doanh mỉm cười sờ lên bím tóc nhỏ của cô bé, Triệu Cẩn đi ra ngoài giặt khăn để lau tay lau mặt cho hai đứa.
Tiểu Hắc Đản bưng hai chén cơm nhỏ đặt xuống trước mặt bọn họ, rồi lần lượt đưa hai cái muỗng nhỏ qua.
Hai đứa ngọt ngào nói cảm ơn.
Tô Mai gắp vịt viên, sủi cảo tôm, măng chua, cải thìa, mì sợi cho hai người bọn họ: “Sao Chí Hành không đi cùng các con?”
Tống Chí Hành là con trai của chính ủy Tống và Trâu Thu Mạn, năm nay bốn tuổi. Thường ngày ba tên nhóc này hay đuổi theo Tiểu Du để chơi đùa. Hay bởi vì thây Uông có tài nấu nướng tốt nên mấy năm sau, số lần ba người bọn họ đến nhà ăn cơm còn nhiều hơn ăn ở nhà mình.
"Dì Trâu muốn sinh em bé." Niếp Niếp bới cơm, mơ màng nói: "Em ấy đi bệnh viện với Bác Tống và dì Trâu rồi."
Tô Mai: "Muốn sinh!"
Nói đến đây, đã hai ba tháng cô không ra khỏi nhà rồi.
"Sinh rồi." Triệu Khác gắp miếng ốc hầm nước gà cho cô: "Là con trai."
Thầy Uông: "Sinh vào chín giờ sáng nay đấy, chính ủy Tống báo lại, bảo tôi làm một phần đường đỏ trứng gà."
Lần này không biết Tô Mai bận thiết kế món đồ chơi gì mà rất bận, có khi còn không quan tâm đến việc ăn cơm. Chính ủy Tống đến báo tin, anh ấy đến báo tin cũng không dám quấy rầy.
Tiểu Hắc Đản: "Nhà bác Tống mấy đứa con rồi ạ?"
Niếp Niếp giơ tay trái, dựng thẳng ba ngón lên: "Tính hết thì ngoài Tống Chí Hành còn có hai người em trai nữa á.'
Mạnh Tiểu Vũ hâm mộ nói: "Em cũng muốn có hai em trai." Đánh nhau có người giúp.
Niếp Niếp gắp nửa con cua cay cho mình gặm rồi nói: "Ai không muốn chứ."
Cả quân khu, chỉ có hai người bọn họ không có em trai em gái. Tô Mai nhìn tô canh trên bàn: "Thầy Uông à, còn canh không ạ?
"Trên bếp nhỏ, tôi hầm nửa con gà trong cái nồi ngói, còn chừa lại một chén để chiều cô uống. Đợi lát nữa tôi sẽ đưa phần còn lại cho bác sĩ Trâu."
Tô Mai: "Tôi đi cho.”
"Có nhiều nơi rất kiêng kị việc phụ nữ có thai thăm bà đẻ." Thầy Uông khéo léo khuyên.
Tô Mai sửng sốt: "Tôi không đi nữa."
Triệu Khác lột tôm cho cô: "Bác gái Trà và chú đi Hoa Thành may quần áo cho hai đứa nhỏ, anh chờ đưa cho bác gái Vương, bảo bà ấy gửi đi giúp."
Tặng quà trong tháng, đàn ông không tiện ra mặt, bảo mẫu bác gái Trà lại không có ở đây, chỉ có thể nhờ bác gái Vương ở nhà đối diện giúp.
Tô Mai: "Đường đỏ, trứng gà, sữa bột, trong nhà còn gì nữa không?”
Thầy Uông nấu đồ ăn cho gia đình hằng ngày, trong nhà có bao nhiêu lương thực, đồ ăn khô, thực phẩm dinh dưỡng, còn hiểu hơn cả Tô Mai: "Có, tôi sẽ lấy giỏ trúc đóng gửi một thứ một ít rồi đưa cho bà Vương, nhờ bà ấy gửi đi."
Triệu Khác gật đầu.
Cơm nước xong xuôi, ba anh em dọn dẹp bát đũa, quét dọn phòng bếp.
Thầy Uông cầm hộp cơm múc canh gà, Triệu Cẩn đưa tay qua lấy: "Ông nội Uông, đưa cho con đi, con đi đưa."
Tiểu Hắc Đản rửa tay: "Cùng đi."
Lâm Niệm Doanh nhấc gót chân lên.
Thầy Uông mỉm cười, cầm giỏ trúc giả bộ đưa đồ cho Triệu Khác, phẩy quạt hương bồ đi vào nhà ngủ.
Lớn tuổi rồi, buổi trưa không ngủ chút thì cả chiều không có tỉnh thần. Triệu Khác đi đưa đồ về, dắt Niếp Niếp đi rửa sạch cherry đen, Tô Mai và hai đứa con trai ngồi dưới hành lang ăn vài quả, chua chua ngọt ngọt rất ngon, nhưng nhỏ quá, không ăn được gì cả.
Sau khi ăn xong, hai đứa nhỏ cầm cái giỏ cỏ nhỏ chạy ra ngoài chơi.
Tô Mai không nhịn được ngáp một cái.
Triệu Khác thấy dáng vẻ này của cô: “Anh dìu em vào nhà ngủ một lát."
Tô Mai: "Em vẫn chưa dọn phòng của Niệm Huy và bọn nhỏ."