[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 577 - Chương 577: Mang Thai (3)

Chương 577: Mang Thai (3) Chương 577: Mang Thai (3)Chương 577: Mang Thai (3)

Ông cụ Cố mang theo bảo mẫu, Cố Đan Tuyết và Tiểu Du đi Hoa Thành để thăm bạn bè, chỉ có thây Uông ăn cơm cùng vợ chồng Triệu Khác và ba anh em.

Thầy Uông nấu cơm rất ngon lại còn đa dạng, nhưng đối với ba đứa nhỏ mà nói, thứ bọn họ muốn ăn nhất chính là tô mì cuộn tay do Tô mai làm.

Tiểu Hắc Đản: "Mẹ, tối nay con muốn mẹ làm bún cá."

"Được." Tô Mai dùng đũa gắp cua cay cho ba anh em, còn có cả thịt viên và sủi cảo tôm.

Ba người bọn họ không ngẩng đầu lên, vùi đầu ăn một cách điên cuồng, trong bụng có quá nhiều chất béo.

Triệu Khác gắp một miếng bụng cá đặt trong dĩa của Tô Mai: "Ăn gì, để cho bọn nó tự gắp, em mau ăn đi."

Tô Mai gật đầu, lại lột tôm cho từng người, sau đó mới gắp thịt cá bỏ vào miệng.

Chưa kịp nuốt xuống thị dạ dày đã cuộn trào lên, Tô Mai để đũa xuống, đẩy ghế ra vội vàng chạy ra bên ngoài, ngôi xổm xuống bên cạnh vườn rau nôn ói.

Triệu Khác ngạc nhiên, bỏ bát đũa xuống đuổi theo, anh ngồi xuống bên cạnh cô rồi vỗ lưng và nói: "Sao thế? Dạ dày không thoải mái à?"

Tiểu Hắc Đản, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh sững sờ, cũng nhao nhao bỏ bát đũa đuổi theo.

"Mẹ à, ngoại trừ muốn ói, mẹ còn khó chịu chỗ nào không?" Nói xong, Tiểu Hắc Đản sờ lên trán của Tô Mai, không bị sốt, liền giữ cổ tay của cô để bắt mạch.

Tiểu Hắc Đản gãi đầu, bước sang một bên: "Anh ba, anh thử bắt mạch cho mẹ em đi." Lâm Niệm Doanh buồn bực liếc nhìn Tiểu Hắc Đản, năm năm học Trung y, đừng nói là không bắt mạch được nhé?

Sau khi thò tay bắt một lát, Lâm Niệm Doanh cũng tránh sang một bên: "Anh tư, anh tới đi."

Trong lòng Triệu Cẩn cảm thấy không ổn, bệnh gì vậy? sắc mặt của từng người rất kỳ lạ.

Nghi ngờ bắt mạch, ánh mắt tò mò của Triệu Cẩn rơi xuống bụng Tô Mai.

Triệu Khác nhướng mày liếc nhìn mấy người khác: "Sững sờ cái gì, còn không mau đi bưng cho mẹ chén nước."

Tiểu Hắc Đản chạy vào phòng bếp, lúc trở lại bưng theo một chén nước ấm, Tô Mai cầm lấy để súc miệng.

Triệu Khác cất bát rồi đỡ cô dậy, dìu vào trong phòng rồi quay đầu lại hỏi ba đứa con: "Nói đi, bệnh gì?”

Ba người liếc nhìn nhau: "Có thai."

Triệu Khác trượt chân "bịch" một tiếng, quỳ một gối xuống bậc cầu thang.

Tiểu Hắc Đản vội vàng nhảy lên đỡ Tô Mai.

Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh một trái một phải kéo Triệu Khác dậy.

Hai vợ chồng nhìn nhau, có chút mơ màng.

Thầy Uông bỏ chén rượu trong tay xuống, vẫy tay với Tô Mai: "Đến đây, tôi xem một chút."

Triệu Khác đẩy mấy đứa con trai, dìu Tô Mai ngôi xuống.

Tô Mai ngạc nhiên đưa tay ra.

Thầy Uông híp mắt, sau khi bắt mạch một lát rồi cười nói: "Chúc mừng!"

Triệu Khác cười ngây ngốc. Đột nhiên Tiểu Hắc Đản nhảy chổm lên, không ngừng hét to: "A... con có em gái rồi-"

"Anh nghĩ là em trai." Triệu Cẩn nói: "Con gái nhỏ trưởng thành phải lập gia đình, gả vào nhà người ta."

Triệu Khác nằm mơ cũng muốn Tô Mai sinh cho mình một đứa con gái. Câu nói của Triệu Cẩn giống như đổ cho anh một chậu nước lạnh, anh nhìn bụng Tô Mai, nhất thời cảm thấy lo lắng, bắt đầu xoắn xuýt...

"Ông nội Uông." Tiểu Hắc Đản cầm thìa múc nửa bát canh xương cho Tô Mai: "Mẹ con có bệnh tim, bây giờ bà ấy có em bé không sao chứ ạ?"

Triệu Khác khôi phục lại tinh thân, mặc dù năm ngoái ông viện trưởng và ông cụ Cố đều nói có thể chuẩn bị mang thai, Triệu Khác nắm tay Tô Mai, không khỏi có chút bận tâm.

"Trước mắt không có việc gì, sau này..." Thây Uông nhìn bốn ba con đang căng thẳng, cười nói: "Có chú và ông của các cậu rồi, yên tâm đi."

Tiểu Hắc Đản vỗ ngực nhẹ nhõm thở dài một hơi: "Ông nội Uông, ông nói chuyện đau tim quái"

"Haha..." Thầy Uông cười nói: "Ăn cơm đi."

"Mẹ nuôi." Niếp Niếp cầm theo cái giỏ, dắt theo Tiểu Đầu Đinh của nhà Mạnh Tử Hành đi tới và nói: "Con và Mạnh Tiểu Vũ hái được rất nhiều cherry đen, mọi người nếm thử đi, ngọt lắm."

Tiểu Hắc Đản quay đầu lại, nhìn thấy có một cô gái nhỏ khoảng chừng năm sáu tuổi đi vào trong sân. Cô bé mặc đồ được làm bằng vải bông, trên đầu cột hai bím tóc nhỏ bằng vải màu xanh lá, dắt theo một cậu bé, cả người chỉ mặc một cái quần đùi nhỏ, tay chân trần trụi, cả người phơi ngoài nắng đen thui.

Niếp Niếp, Mạnh Tiểu Vũ đứng ở dưới hành lang, nhìn Tiểu Hắc Đản, Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh bằng ánh mắt tò mò. Tô Mai vẫy tay với hai người họ: "Niếp Niếp, Tiểu Vũ, ăn cơm chưa?" Rồi quay đầu nói với Tiểu Hắc Đản: "Đi vào phòng bếp lấy cho em trai và em gái hai bộ bát đũa."

Tiểu Hắc Đắc gắp thịt viên nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa đứng dậy đi tới chỗ hai người bọn họ, sờ lên đầu Niếp Niếp: "Vương Linh Lan?"

Niếp Niếp nhẹ nhàng gật đầu, nhoẻn miệng mỉm cười: "Anh Niệm Huy."

Năm năm, không ít người trong nhà nói ba người anh của cô bé đã đi học, chỉ cần nhìn chiêu cao, màu da và ngoại hình, Niếp Niếp liền nhận ra đó là ai.
Bình Luận (0)
Comment