Chương 576: Mang Thai (2)
Chương 576: Mang Thai (2)Chương 576: Mang Thai (2)
Triệu Khác lách người sang bên cạnh tránh Tiểu Hắc Đản đang lao tới, thành công né được đòn tấn công, đồng thời bắt lấy cánh tay của thằng nhóc ném ra ngoài.
Tiểu Hắc Đản nghiêng cười tiếp đất một cách nhẹ nhàng, sau đó chụp lấy cây trúc to bằng tay trẻ con sau lưng, trèo như bay lên cây trúc, mượn sức bắn của nó đánh về phía Triệu Khác.
Tô Mai đứng một bên nhìn ba ba con bọn họ cùng đánh nhau, cô sờ túi lấy hạt bí đỏ ra.
Sau khi kiểm tra trình độ của ba người xong, Triệu Khác không nương tay nữa. Đầu tiên khống chế Lâm Niệm Doanh, tiếp theo dùng sức đạp Triệu Cẩn gục xuống, rồi lợi dụng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhảy lên cây linh hoạt như con khỉ bắt lấy Tiểu Hắc Đản.
Tô Mai phun xát hạt bí đỏ ra, đưa tay nhìn đồng hồ: "Bốn mươi lăm phút, được rồi, vê nhà ăn cơm thôi."
Ba người bọn họ nhìn nhau, suy sụp tinh thần biết bao nhiêu, huấn luyện năm năm, lại không thể đánh với chú Triệu/ ba Triệu hơn một tiếng.
Triệu Khác bĩnh tĩnh đi đến bên cạnh Tô Mai rồi nắm lấy tay của cô.
Tô Mai quay đầu lại nhìn ba anh em đang khoa tay múa chân thảo luận không ngừng. Cô nâng bàn tay đang nắm tay nhau lên, nhắm vào tay của Triệu Khác cắn một cái.
Triệu Khác nhìn bàn tay đầu dấu răng của mình, cười nói: "Em cũng không chê bẩn."
Tô Mai nghiêm mặt, nói với vẻ không vui: "Hôm nay em còn nói tại sao lại gọi thây Uông đến để vẽ giúp bức ảnh gia đình, như thế thực sự rất lãng phí, bọn anh biết hôm nay bọn Tiểu Cẩn sẽ về nên lừa em."
"Không muốn giấu giếm em, đây không phải anh thấy một năm qua em vẽ tranh vất vả nên muốn tạo bất ngờ cho em à."
Tô Mai liếc nhìn anh một cái, quay đầu lại vẫy tay với ba đứa nhỏ: "Ở nhà được mấy ngày?"
Tiểu Hắc Đản giơ một ngón tay lên: "Một tháng."
Triệu Cẩn giơ bảy ngón: "Con thi đậu vào trường cũ của ba, học viện chỉ huy quân đội, nửa tháng sau khai giảng, nên chỉ có thể ở nhà một tuần."
Lâm Niệm Doanh cũng giơ tay lên: "Cháu thi đậu vào trường đại học kinh tế ở thủ đô."
Tô Mai ngạc nhiên, cô nhìn Triệu Khác, năm sáu mươi sáu rất loạn, dừng lại ở binh sĩ không tốt hả? Tại sao lại...
Triệu Khác nắm chặt tay Tô Mai, cười nói: "Khóa huấn luyện đã xong, phía trên có ý để cho bọn nó trở về cuộc sống bình thường."
Nói thì nói thế, nguyên nhân cuối cùng chính là phía trên cảm thấy sức khỏe và tố chất về mọi mặt của phần lớn học viên trong nhóm đầu rất khó có thể tiến bộ. Nên mới để cho bọn họ tự chọn nghề nghiệp yêu thích của mình rồi ôn thi, phân tán bọn họ ra các ngành trong xã hội.
Chỉ là học sinh trong đã có thói quen với hình thức quản lý binh sĩ của quân đội, nên chọn các trường quân sự khác nhau giống Triệu Khác.
Về phần Lâm Niệm Doanh, mặc dù cậu bảo học kinh tế, nhưng đã bị Dương Đồng Quan đặt trước, sau khi tốt nghiệp sẽ đi vào bộ tài vụ làm quân đồng tử.
"Niệm Huy thì sao." Tô Mai nhìn Tiểu Hắc Đản sau lưng: "Tháng sau sẽ về đó hả?"
Triệu Khác siết chặt tay, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Nó sẽ ra nước ngoài, tham gia tập huấn cùng hơn một trăm đứa trẻ đến từ các quốc gia có quan hệ ngoại giao." Tô Mai giật mình một lát, sau đó mới lấy lại được giọng nói của mình: "Trong quân đội, chỉ có mình Niệm Huy bị chọn trúng à?"
"Còn có Vinh Hiên, Tôn Tiểu Lang, Lưu Vĩnh Ngôn và Nghiêm Quốc Hưng." Triệu Khác vỗ tay an ủi cô: "Bọn nó ở chung ký túc xá, đã ở chung năm năm rồi, không sao đâu, đừng lo lắng."
Triệu Cẩn nghiêng đầu nhìn Triệu Khác và Tô Mai ở phía trước, đụng vào vai của Lâm Niệm Doanh: "Trong nhà người ta có một sinh viên đại học, ước có thể đốt pháo hoa mời đoàn múa lân đến, tạo sao anh thấy trên mặt ba mẹ không có chút vui mừng nào vậy."
Lâm Niệm Doanh liếc mắt nhìn Tiểu Hắc Đản, chuyện Niệm Huy ra nước ngoài là bí mật của quân đội, có lẽ chú Triệu sẽ không nói với thím út: 'Chắc không muốn để chúng ta đi sớm như vậy."
Triệu Cẩn thở dài: "Đúng vậy, một tuần ngắn quá."
Tiểu Hắc Đản ngậm cỏ trong miệng, hai tay bỏ vào túi, một cước đá bay cục đất trên mặt đất: "Các anh thì tốt rồi, nghỉ lễ có thể về, lần này em đi, không biết mấy năm”"
Lâm Niệm Doanh cười nói: "Hâm mộ rồi à?"
"Ngược lại chứ?" Tiểu Hắc Đản cắn rễ cỏ, nói với vẻ khinh thường: "Mưa rừng nhiệt đới, bộ lạc thổ tộc, những cánh đồng tuyết phủ trên những ngọn núi cao... các loại ranh giới của sinh tôn, nếu mất đi cơ hội lần này, cả đời của các anh... hahaha, chỉ có thể quanh quẩn ở trong nước thôi."
Dứt lời, Tiểu Hắc Đản nhanh chóng đuổi theo Tô Mai đi đằng trước, kéo tay của cô rồi đi vào sân cùng với ba mẹ.
Triệu Cẩn chỉ vào bóng lưng của cậu bé rồi gật đầu: "Nó lại trộm mô hình địa cầu của thầy."
Hành lý ở cửa đã được thây Uông mang vào nhà, hải sản trong giỏ trúc mà Triệu Khác mang về cũng được ông rửa sạch, vừa hấp vừa hầm lẩu. Sau khi chân của Tần Thục Mai lành lại, bà ấy đã về kinh thành năm ngoái rồi.