[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 575 - Chương 575: Mang Thai (1)

Chương 575: Mang Thai (1) Chương 575: Mang Thai (1)Chương 575: Mang Thai (1)

Bà Tô nhìn đồ đạc được cõng về trong giỏ mận gai, lại nhìn Triệu Bình Bình cả người đất bùn và mồ hôi chật vật không chịu nổi, nghĩ đến cháu trai lớn đang đi học, thở dài: "Thu Uyển, cầm cái kéo cho con bé, lấy thêm khoai lang khô bỏ vào giỏ cho con bé đi."

Quý Thu Uyển nghĩ đến lời dặn dò trong thư của em gái, mấp máy môi, cầm đồ vật đưa cho Triệu Bình Bình: "Đừng đưa đẩy tới lui, nếu mà có lòng thì nhớ đến sự tốt lành của cô nhỏ của con đi."

Triệu Bình Bình ngổn ngang gật đầu một cái.

Sau ngày mùa thu hoạch, ông cụ Cố tới phương nam, mang theo một cái máy giặt tự động và một chiếc tỉ vi trắng đen đến cho Tô Mai.

Mà đi cùng ông là thầy Uông bảo mẫu Trà, giải cứu hoàn toàn Tô Mai khỏi việc nhà bận rộn.

Hoa màu ở trong ruộng cũng có một đám học trò nhà họ Lưu tới giúp thu hoạch.

Lần thiên tai này kết thúc sớm một năm rưỡi so với lịch sử, trong nửa sau của những năm 1960. tất cả các vùng của đất nước đã trở lại sản xuất.

Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã đến năm 1964.

Tô Mai cất các bức vẽ của máy bay chiến đấu tàng hình vào túi hồ sơ, dọn dẹp các mô hình và tài liệu mà ông cụ Cố tìm đến cho cô, đứng lên duỗi lưng một cái, mở tủ sắt ra cất kỹ đồ vật vào bên trong, cô hoạt động cái cổ cứng ngắc, đi ra khỏi phòng ngủ.

"Thơm quá" Tô Mai ngửi nhẹ, không nhịn được đi đến hành lang phòng bếp: "Thầy Uông, lại làm món ăn ngon gì vậy"

"Món hầm Toàn gia phúc." Thầy Uông lại lấy hai cái sủi cảo tôm đưa cho cô: "Món chính ăn cơm hay là màn thầu?"

"Màn thầu." Tô Mai vừa dứt lời, ngoài cửa lớn truyền tới một trận tiếng chạy dồn dập.

"Mẹ! Mẹ, con về rồi...

"Là Niệm Huy!" Tô Mai nhét bát đũa vào trong tay thầy Uông rồi chạy nhanh ra cửa.

"Mẹ!" Tiểu Hắc Đản bước vào cửa, nhìn thấy Tô Mai đang chạy nhanh đến, cậu bé ném hành lý trong tay qua một bên rồi chạy lên ôm eo Tô Mai: "Mẹ!"

"Niệm Huy!" Tô Mai ôm đứa nhỏ trong tay cảm giác không chân thật cho lắm, vì thế nhanh chóng đẩy cậu bé ra, nhìn từ trên xuống dưới, khi xác định người thằng nhóc không bị thương mới thở phào một hơi, cô vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé rồi cười nói: "Cao, gầy, đen..." Nghĩ lại thằng nhóc này không thích người khác nói cậu "đen" nên Tô Mai nhanh chóng đổi lời: "Đẹp trai."

Tiểu Hắc Đản cọ vào lòng bàn tay của Tô Mai, miệng cười toe toét làm lộ hàm răng trắng như tuyết, cậu bé nói: "Có phải là đứa con trai đẹp nhất của mẹ không?"

Vành mắt Tô Mai chợt đỏ, đôi môi run rẩy, cười nói: "Đúng vậy, Niệm Huy mãi mãi là đứa con trai xinh đẹp nhất trong lòng mẹ."

"Ý của mẹ là, con với Đoàn trưởng Niệm Doanh xấu hả." Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh mang hành lý đứng ở cửa cười nói.

Hai mắt Tô Mai sáng lên: "Tiểu Cẩn! Niệm Doanh!"

"Mẹt"

"Thím út!"

Hai người bỏ hành lý xuống, nhanh chóng đi tới kéo Tiểu Hắc Đản ra.

Tô Mai dang tay ôm hai người vào lòng, trong lòng cảm thấy vừa chua vừa chát. Tiểu Cẩn lớn hơn hai tuổi đã cao bằng cô, còn Niệm Doanh thì đứng ngang tai cô rồi: "Tại sao vê mà không gọi điện thoại?"

"Gọi rồi." Tiểu Hắc Đản liếc nhìn Triệu Khác đang cầm một cái giỏ trúc đựng hải sản đi vào cửa: "Tuần trước có gọi, là ba Triệu bắt máy."

Tô Mai nhìn vê phía Triệu Khác.

Triệu Khác trừng mắt nhìn Tiểu Hắc Đản, lại nhìn hai thằng nhóc thối tha trong lòng vợ: "Đã là người lớn hết rồi mà về còn nhào vào trong lòng mẹ của các con hả. Còn không bỏ ra, xách hành lý vào nhà."

Triệu Cẩn méo miệng, uất ức nói: "Mẹ, mẹ nhìn ba kìa."

"Chú Triệu hung dữ quá!" Lâm Niệm Doanh cũng uất ức theo, cậu bé nói: "Thím út à, cháu rất nhớ thím, nhớ bún cá thím làm, cháo hải sản, cua hấp, hàu nướng..."

Tiểu Hắc Đản cong môi cười, nói với vẻ than vãn: "Anh có chắc là không phải do đói bụng quá không?”

Lâm Niệm Doanh đanh mặt, rồi lại nói như không có chuyện gì: 'Khi vừa nghe tin đơn xin thăm người thân được duyệt, cháu liền xông vào phòng liên lạc gọi cho chú Triệu, nói ngày chúng ta về nhà. Lúc trên tàu ngày đêm trông mong, cho là vừa đến nơi có thể nhìn thấy thím..."

Nghĩ đến tâm trạng vô cùng lo lắng và mong chờ khi ở trên tàu, ba người cùng quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Khác.

Triệu Khác bỏ giỏ trúc xuống đất rắc rắc' nắm chặt tay: "Trừng cái gì mà trừng, muốn tạo phản à?"

Hai mắt Tiểu Hắc Đản sáng lên, khởi động tay chân: “Anh tư, Anh ba?"

Tô Mai vỗ vào hai đứa nhỏ đang kích động muốn thử: "Đi thôi, sau nhà."

Tô Mai cũng muốn nhìn ba người bọn họ đã trưởng thành như thế nào trong năm năm qua.

Sau khi đến trước rừng trúc sau nhà, mọi người chưa kịp lui ra thì Tiểu Hắc Đản đã giơ chân đá về phía Triệu Khác. Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh thấy thế, nhanh chóng lao về phía Triệu Khác hai bên trái và phải.
Bình Luận (0)
Comment