Chương 574: Thời Gian Như Thoi Đưa (3)
Chương 574: Thời Gian Như Thoi Đưa (3)Chương 574: Thời Gian Như Thoi Đưa (3)
Phá núi đào kênh dẫn nước, công trình này bởi vì nhận được sự quan tâm và hỗ trợ từ phía trên, trước mắt vẫn đang tiếp tục, người lao động khỏe mạnh đăng ký tham gia, một ngày phát ba lượng lương thực, phụ nữ trẻ tuổi sức lực tràn đây như Triệu Bình Bình thì mỗi ngày được hai lượng.
Giữa trưa phần lớn mọi người mang theo lương khô, Triệu Bình Bình cũng mang theo, là ba củ khoai lang khô.
Cầm chén hứng chút nước từ trong khe đá, khoai lang ăn vào bụng, Triệu Bình Bình nhìn núi đá trước mặt, lau mồ hôi trán, cầm công cụ lại đi làm.
Buổi sáng nghe người ta nói phía trên cung cấp không nhiều lương thực lắm, muốn chọn lựa giảm nhân viên, cô ấy cũng không thể bị sa thải.
Lao động như thế này mãi đến lúc trăng treo trên ngọn liễu, không nhìn rõ đường, các đội trưởng dẫn đội của các thôn mới thổi còi.
Lê hai chân mệt mỏi, Triệu Bình Bình không khỏi sững sờ nhìn về phía em ba em tư đang ngồi xổm trước hầm trú ẩn: "Tại sao còn chưa ngủ?”
"Chạng vạng tối em đốn cửi trở về, gặp được Tô Ức tan học về." Phương Phương hâm mộ nói: "Cô ấy mặc một chiếc váy in hoa màu lam rất đẹp đẽ, xem ra chính là cô Tô Mai gửi về. Chị, cô ấy nói tụi em đợi cô ấy, ban đêm cô ấy tới nói gì đó, có phải là... Có phải là cô Tô Mai cũng gửi cho chị và anh rể cái gì đó?"
"Phương Phương!" Triệu Bình Bình đột nhiên quát: “Chị đã từng nói chưa, không cho phép dính líu với cô Tô Mai.
"Em, em... Chỉ là em đoán trong lòng. Thật xin lỗi, chị ơi, em nhớ rồi."
Triệu Bình Bình sờ lên đầu của cô bé: "Cuộc sống bây giờ đã rất khá rồi."
Triệu Phương Phương nhoẻn miệng cười: "Chị, ngày mai em đi lên núi khiêng đã với chị nhé?” "Không cần người, có thời gian thì em với em tư đi đào một ít sợi cỏ, sau khi phơi khô thì để giũ sạch bùn đất phía trên màu thành bột, chỉ nhận chị trộn với ít cao lương làm bánh nướng cho các em."
"Thật sao?" Triệu Phương Phương vui mừng nói.
Lệ Lệ nghe được vô thức liếm liếm môi.
"Ừm."
"Hay, hay là thôi đi." Triệu Phương Phương nắm góc áo lắc đầu: "Cao lương chỉ còn thừa một ít, để lại cho anh rể về ăn."
Lệ Lệ phụ họa theo, nói: 'Cho anh rể ăn."
Triệu Bình Bình cười cười: "Chúng ta ăn một ít, phần to để lạnh cho anh ấy."
Hai em gái chân chừ một lúc, gật đầu nhẹ.
"Chị Bình Bình." Tô Ức cõng cái giỏ thở hồng hộc đi đến, nhỏ giọng gọi: "Nhanh tới đây giúp em một chút."
Triệu Bình Bình vội vàng buông giỏ làm bằng mận gai và công cụ trên tay xuống, chạy tới đỡ đồ đạc: "Sao em lại cầm đồ đạc đến đây? Mẹ và bà có biết không?"
"Biết." Tô Ức lấy khăn tay ra xoa xoa mặt: "Cô gửi tới."
Trong lòng Triệu Bình Bình giật mình.
"À" Tô Ức lấy ra một bức thư căng phồng đưa cho cô ấy: "Trả thư lại cho chị."
Triệu Bình Bình nhận thư, nhanh chóng đưa đồ vật vào phòng, đốt một cây đuốc từ bếp lò, dưới ánh lửa cẩn thận từng li từng tí bóc phong thư ra.
Tô Ức, Phương Phương và Lệ Lệ tò mò vây quanh.
Đối với một người xa lạ, Tô Mai cũng không có gì để viết, đưa câu chúc phúc sau đó lại nói nếu cô ấy vẫn cắt giấy được, thì cắt mấy cái gửi cho tạp chí đi, kiếm chút tiên tiêu trong nhà. Sợ cô ấy không có sức sáng tạo lắm, Tô Mai còn gửi thêm mấy bức vẽ hình dáng trong thư.
Sợ cô ấy không có tiền mua giấy đỏ, phong thư và tem Tô Mai đều đã chuẩn bị xong để trong gói.
Tay Triệu Bình Bình run run mơn trớn từng hình vẽ, mở cái gói Tô Mai gửi đến, một chồng tạp chí, một xấp giấy đỏ, một bình sữa lúa mì, một túi đường đỏ, một túi đường trắng, hai cân dâu, ba cân cơm rang, một cái chăn trải giường và năm cái tem dán thư.
Triệu Bình Bình để lại tạp chí, phong thư, giấy đỏ và nửa cân đường đỏ, còn lại đều cất vào giỏ mận gai, cõng trên lưng nói: "Đi thôi Tiểu Ức, chị đưa em về nhà."
"Chị, chị không cần..."
"Chị đã giữ lại không ít. Đi thôi, tiện đường chị tìm mẹ mượn một cái kéo.' Tô Mai đưa tạp chí đến, mở ra cho cô ấy một cánh cửa thế giới mới.
Đưa mắt nhìn chị cả và Tô Ức đi ra ngoài xuống núi, Phương Phương cầm một tờ tạp chí, ái ngại mở ra, nương theo ánh lửa cùng em gái tới gần nhìn, sau đó nhịn không được hoảng sợ nói: "Tác giả Tô Mai, là cô nhỏ, cô nhỏ đăng tạp chí." Lúc việc làm nông rảnh rỗi, hai người thường đi theo Triệu Bình Bình nhận mặt chữ, vẫn biết được chữ hán cơ bản.
Lệ Lệ trợn tròn mắt: "Thật là lợi hại quá!"
"Ừm ừm, thật là lợi hại!" Trước kia chỉ biết cô Tô Mai là cô gái xinh đẹp nhất trong làng, cắt giắt cũng lợi hại, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cô ấy còn vẽ tranh, lại còn lên báo.
Thì ra phụ nữ cũng có thể như thế này! Hai người kích động đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tay nắm tạp chí càng trở nên cẩn thận hơn.