[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 573 - Chương 573: Thời Gian Như Thoi Đưa (2)

Chương 573: Thời Gian Như Thoi Đưa (2) Chương 573: Thời Gian Như Thoi Đưa (2)Chương 573: Thời Gian Như Thoi Đưa (2)

Dương Đồng Quang kinh ngạc, cười theo, trách không được người thường nói là lão ngoan đồng.

Ông cụ Cố vừa dẫn thầy Uông đi, Triệu Trác dẫn theo vợ chuẩn bị túi lớn túi nhỏ và Triệu Nho Sinh cùng nhau đi tới.

Hai người bọn họ và những người lớn trong gia đình và bạn bè của các bạn học khác không vào được. Không còn cách nào đánh phải cùng mọi người giao đồ vật cho cảnh vệ, nhờ bọn họ chuyển dùm.

Những điều này Tô Mai cũng không biết, ăn cơm xong, nghĩ đến Tiểu Hắc Đản nói với Tô Ức, mở mấy cái rương đang chờ xử lý cửa Cố Đan Tuyết ra, lần lượt nhìn từng cái một.

"Mẹ nuôi, mẹ tìm cái gì? Chỗ này có danh sách bà Trà sắp xếp lại." Nói xong, Cố Đan Tuyết rút ra một quyển sổ từ cái rương phía sau.

"Mẹ tìm hai kiện váy áo bông" Tô Mai mở danh sách ra, chọn lấy một cái váy liền áo màu xanh nâu, lấy ra mới phát hiện cái váy này được thiết kế rất đầy đủ, bên trên cắt xén đơn giản, vạt áo là đóa hoa to to nhỏ nhỏ: "Hình như không thích hợp mặc ở nông thôn."

Cố Đan Tuyết: "Nhị Ni mặc được."

Tô Mai gật đầu, lại chọn lấy mấy món, cuối cùng chọn cho Tô Ức một váy chữ A in hoa màu lam đơn giản, một chiếc áo sơ mi cổ búp bê và một chiếc quần âu màu xanh đậm.

"Mẹ nuôi" Cố Đan Tuyết khó hiểu nói: "Còn thật nhiều mà, chỉ gửi ba bộ này sao?"

"Mỗi một bộ đều rất tốt" Tô Mai sờ sờ đầu cô bé: "Chỉ là không phù hợp, có ba bộ mặc thăm người thân, hoặc là trường học có cử hành hoạt động gì thì mặc là được rồi."

Cố Đan Tuyết cái hiểu cái không gật đầu.

Đóng gói xong ba bộ quần áo, Tô Mai lại dùng bình rót ba cân dầu hạt cải, dùng túi lấy mười cân cơm rang.

"Triệu Khác, đợi lát nữa anh đi làm, cầm tới bưu cục dưới núi gửi ra ngoài đi."

Triệu Khác xem tạp chí tòa soạn gửi tới, ngẩng đầu tùy ý nhìn qua: 'Không phải nói Tô Quân đã kết hôn rồi sao?"

"Chị dâu cả không hài lòng với cô bé kia, gọi điện thoại tới không cho em xen vào."

Tần Thục Mai hơi nhíu mày lại: "Nói thì nói như thế, nhưng người ngoài không biết tình huống, sẽ cảm thấy con làm cô không có lễ nghi, lấy ra mấy phần quà gửi qua đi."

Tô Mai nhìn về phía Triệu Khác.

Tầm mắt Triệu Khác rơi vào một góc tạp chí, có thông tin về việc thu thập giấy cắt: "Nhà gái cắt giấy thế nào?"

Tô Mai ngồi xuống bên cạnh anh, thăm dò nhìn thoáng quá: "Tay nghề của mẹ không tệ."

"Tình hình thiên tai ở Thiểm Bắc không ngừng lan tràn ra bên ngoài..."

Triệu Khác chưa nói xong, Tô Mai đã hiểu ý trong lời nói của anh.

Hai người mười sáu mười bảy tuổi nuôi sống chính mình cũng khó, lại dẫn theo hai cô gái nhỏ, nếu thật sự không quan tâm thì sớm muộn gì cũng chết đói.

Triệu Khác không phải thánh phụ, anh chỉ suy nghĩ khá xa.

Bởi vì nếu thật sự xảy ra chuyện, anh và Tô Mai, liên lụy tới Tiểu Hắc Đản còn có công việc của mấy anh em nhà họ Tô, đều sẽ chịu ảnh hưởng.

Trên bầu trời đêm sao kim còn đang sáng, Triệu Bình Bình đứng dậy từ đống cỏ khô. Cầm cỏ khô chà xát chậu gỗ rửa mặt, ôm lấy bình gốm đổ nước trong bên trong ra, sau đó lại đào bùn đất ra khỏi bình gốm, vẩy nước cho trôi bớt, lại đổ bớt một nửa nước trong chậu gỗ, tùy tiện ném một củ khoai lang vào, bỏ vào trên lò đất, châm lửa nấu chín.

"Tô Quân, nên đi lên." Triệu Bình Bình gõ cửa một gian hầm trú ẩn khác, tháo bím tóc, vuốt vuốt mấy lần sau đó lại tết lại.

Tô Quân mê man đứng lên, lấy quần áo trên lò sưởi đặt xa đầu giường mặc lên, mang hai chiếc giày vài đen mở cửa, nhìn ngọn lửa đang liếm đốt bình gốm: "Sao lại là khoai lang khô?”

Bàn tay đang buộc bím tóc của Triệu Bình Bình ngừng lại: "Cuối tuần này cậu về, tôi sẽ bù cho mấy mấy cái bánh bột ngô."

Tô Quân từ chối cho ý kiến, gật đầu, cầm chén múc nước trong chậu gỗ súc miệng, vẩy nước rửa mặt.

Triệu Bình Bình vội vàng dùng một góc khăn vải ướt nước lau tay lau mặt, bới cho cậu ấy một bát khoai lang đầy

Tô Quân nhìn trong bình gốm còn rải rác vài miếng khoai lang, thở dài, cầm đũa xới lại một nửa: "Công việc trên núi mệt nhọc, cậu ăn nhiêu một chút. Lát nữa tôi sẽ suy nghĩ một chút cách tìm ai mượn trước một chút lương thực."

Triệu Bình Bình có ý muốn từ chối, nhưng lại biết rõ nếu không mượn lương thực, trông cậy vào mỗi ngày cô ấy lên núi gánh đá kiếm hai lượng lương thực, căn bản không được: "Ừm, nhớ ghi sổ lại, sau này chúng ta trả lại gấp đôi."

Cơm nước xong xuôi, Tô Quân vào nhà xách túi sách, phất tay với Triệu Bình Bình: "Tôi đi học đây, có việc thì nhờ người tới trường nói cho tôi một tiếng."

"Được." Triệu Bình Bình bưng bát nhìn cậu ấy một đường chạy xuống chân núi, đi đến trên trấn, vội vàng lột sạch hay miếng khoai lang trong chén, vào nhà gọi em ba thức dậy, dặn dò vài câu sau đó vác cái giỏ bằng mận gai lên lưng, xách đồ nghề cùng mọi người đi bộ hơn hai mươi dặm rồi lên núi.
Bình Luận (0)
Comment