Chương 572: Thời Gian Như Thoi Đưa (1)
Chương 572: Thời Gian Như Thoi Đưa (1)Chương 572: Thời Gian Như Thoi Đưa (1)
Dương Đồng Quang khoát khoát tay: "Lần sau nhớ chú ý hơn!"
Giáo viên địa lý thở phào nhẹ nhõm: "Cậu bé kia đúng là tinh thật, khó lòng mà phòng bị. Tôi mới chỉ đánh dấu vài địa điểm trên quả địa cầu, ấy vậy mà cậu bé đã có thể suy đoán ra được những nơi mà chúng ta sẽ tới để huấn luyện."
Dương Đồng Quang đáp: "Nếu như cứ coi cậu bé là trẻ con năm tuổi mà đối xử, vậy thì cậu đã thua rồi." Ông ấy đã từng chứng kiến cảnh Triệu Khác và đồng chí Tô dạy dỗ con cái, từng câu chữ lời nói đều thể hiện sự bình đẳng và tôn trọng, đồng thời cũng không quên khuyến khích lũ trẻ động tay động não.
Cho tới khi Triệu Khác tan làm trở về nhà, Tô Mai vẫn chưa điều chỉnh được cảm xúc của mình.
"Làm sao thế em?"
"Ba thằng nhóc kia gọi điện thoại về, nói là sắp phải đi." Tô Mai cắn cắn môi, có chút đau lòng nói: "Đợt huấn luyện kế tiếp cũng không biết là sẽ diễn ra ở đâu nữa, em nghe Tiểu Hắc Đản nói, phần lớn sẽ huấn luyện ở nơi có địa hình phức tạp, hoặc là một địa phương có đặc điểm thiên nhiên đặc trưng."
"Ừ”" Triệu Khác xắn ống tay áo lên rửa tay, cầm lấy cái chày cán bột trong tay cô. Anh mở túi bột ra, rắc một lớp bột lên trên, sau đó dùng chày cán bột bắt đầu cán, nói: "Máy bay không người lái đã được thử nghiệm thành công."
"AI" Tô Mai giật mình, một lúc sau mới phản ứng: "Đã thành công rồi sao?"
Ánh mắt Triệu Khác tràn đầy vẻ hưng phấn và kích động, giờ đây mới lộ rõ ra, khế thơm nhẹ lên má cô thăm dò, cười nói: "Thành công rồi."
"Còn nữa, những giống cây cọ dầu được nhập về từ huyện Huệ Sơn cũng thành công sống được hơn một nửa.' Triệu Khác cười nói: "Tiểu Mai, em có vui không?"
Khóe miệng Tô Mai nhếch lên: "Đương nhiên là vui." Xét theo một khía cạnh nào đó mà nói, cô đã thay đổi được lịch sử của thế giới song song này...
Quân đồng tử vừa thay đổi vị trí, bên này Triệu Trác vừa nhận được tin tức, bên kia ông cụ Cố đã để thầy Uông gọi xe, kéo đầy một xe thức ăn, vớ giày và các loại dược liệu chạy tới bộ quân sự.
Dương Đồng Quang nhận được điện thoại cảnh vệ ở cửa lớn gọi tới, nói ông cụ Cố tự mình dẫn người đưa đến một xe vật tư, vội vàng dẫn trung đoàn trưởng Trình ra đón.
Sau khi trò chuyện với nhau, ông cụ Cố nói thẳng: "Phó sư đoàn trưởng Dương, anh em Triệu Cẩn, tôi có thể nhìn một chút không?"
Dương Đồng Quang gật đầu, quay đầu phân phó nói: "Trung đoàn trưởng Trình, vật tư trên xe cậu sắp xếp đi."
"RõI
"Đi bên này." Dương Đồng Quang đưa tay ra hiệu mời.
Ông cụ Cố khẽ gật đầu, chắp tay sau lưng, theo ông ấy đi vào bên trong.
Thầy Uông đợi cảnh vệ kiểm tra các rương hàng xong rồi đóng dấu, vội vàng đuổi theo.
Dương Đồng Quang tự mình dẫn người đến trại huấn luyện quân đồng tử.
Một đám nhóc đang di chuyển trong sân tập bắn luyện bắn xạ kích.
Tiểu Hắc Đản đặc biệt xuất sắc, bởi vì cậu bé nhỏ tuổi nhất, vóc dáng lùn nhất, nhưng tốc độ đạn bắn ra vừa nhanh vừa chuẩn.
Đợi cậu bé đánh xong một lượt, Dương Đồng Quang mới ra hiệu huấn luyện viên yên lặng dẫn cậu bé tới.
Nhìn thấy hai người, Tiểu Hắc Đản reo hò một tiếng, xông lại ôm lấy ông cụ Cố, sa đó nhảy một cái đu lên người thầy Uông: "Ông Uông, ông cố, sao hai người lại tới đây? Mẹ cháu để hai người đến xem cháu sao?"
"Ha ha..." Ông Uông ôm cậu bé xoay một vòng: "Nghe nói các cháu muốn đi, đưa cho các cháu ít đồ đạc."
"Có thịt không?”
"Có, có thịt"
Ông cụ Cố vuốt vuốt hàm râu tuyết trắng, nhìn về phía Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh: "Cao lớn rồi."
"Ông cố, ông Uông." Hai người đưa tay cúi chào.
Đang huấn luyện, bọn họ cũng không thể làm chậm trễ thời gian của bọn nhỏ quá lâu, ông cụ Cố gật đầu nhẹ với thầy Uông.
Thầy Uống thả Tiểu Hắc Đản xuống, ngay trước mặt Dương Đồng Quang mở dây rương, ngoại trừ thực phẩm chín, thịt muối, thịt khô, sữa bột, mì xào, điểm tâm, đậu phộng quả hạch và các loại kẹo, chính là từng cái lọ sứ nhỏ hoặc trắng hoặc xanh hoặc lam hoặc hồng nhạt hoặc tím.
"Trong lọ sứ trắng là thuốc cảm, lọ xanh là bột cầm máu, lọ lam là bột hạ nhiệt, lọ màu hồng nhạt là thuốc mê, lọ màu tím là bột đuổi côn trùng.
Dương Đồng Quang thăm dò nhìn, còn không ít lọ màu hồng: "Ông cụ Cố, thuốc mê này...
Ông cụ Cố cũng không làm ông ấy khó xử: "Để cho bọn nhỏ một lọ, còn lại cậu lấy đi."
Thầy Uông ở bên cạnh giải thích nói: "Cân nhắc đến bọn nhỏ thường xuyên huấn luyện dã ngoại, sợ bọn nhóc gặp phải thú dữ, cho nên chúng tôi mới cho bọn nhóc mấy lọ thuốc mê, ngoại trừ có thể gây mê thú dữ, bóp một ít thả xuống nước còn có thể thuốc ít cá."
Tiểu Hắc Đản nghe vậy hai mắt sáng lên, lặng lẽ thò tay ra giấu một lọ vào tay áo. Dương Đồng Quang nhìn về phía ông cụ Cố. Ông cụ Cố chớp chớp mắt với ông ấy: Con nít mà, làm sao lại không bướng bỉnh.