Chương 571: Dời Đi (3)
Chương 571: Dời Đi (3)Chương 571: Dời Đi (3)
Thế nhưng, đến khi câm ống nghe điện thoại lên áp vào tai, những việc lông gà vỏ tỏi đó dường như đã không còn ý nghĩa. Lâm Niệm Doanh nghe tiếng thím út ở đầu dây điện thoại bên kia dặn dò từng câu từng chữ, trong lòng chỉ muốn thời gian kéo dài lâu hơn, lâu hơn nữa.
"Đưa máy cho em, đưa máy cho em đi, anh đã nói chuyện lâu lắm rồi đó." Tiểu Hắc Đản giật lấy chiếc điện thoại, đẩy Lâm Niệm Doanh đang phát ngốc ra chỗ khác, cười hì hì: "Mẹ ơi, con nghe giáo viên dạy môn địa lý của chúng con nói rằng bọn con sẽ được đi khắp mọi miên đất nước để huấn luyện..."
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm cậu bé, lên tiếng hỏi: 'Em nghe nói khi nào thế?"
"Là hôm trước á." Tiểu Hắc Đản hờ hững phất phất tay với hai người bọn họ, rồi lại tiếp tục trò chuyện cùng Tô Mai: "Đi vùng sông nước ở Giang Nam để học bơi lội, đến vùng biên giới phía Bắc học trượt băng, lên núi sâu học leo trèo, xuống sông dài xem mặt trời lặn học phiêu lưu..."
Tất cả mọi thứ qua lời kể của Tiểu Hắc Đản đều trở nên có vẻ mới mẻ và thú vị, nhưng Tô Mai hiểu rõ sự việc không hề đơn giản như vậy, đây là vừa đi vừa dạy, nhằm mục đích giúp cho bọn họ có thể quen thuộc và thích ứng với bất kỳ hoàn cảnh sinh tồn nào.
Tô Mai đưa tay lên lau khóe mắt: "Các con nhớ chú ý an toàn..."
"Mẹ cứ yên tâm đi, khả năng sinh tồn của con là tố chất trời sinh rồi." Tiểu Hắc Đản tự hào vỗ vỗ ngực mình: "Cho dù tất cả mọi người có ngã xuống, thì cũng không tới lượt con. À, đúng rồi, vừa lúc nấy con mới nhận được thư của chị Tiểu Ức, chị ấy nói mở cả đã dệt được một tấm vải vô cùng đẹp, định để cho mẹ làm váy dài và áo sơ mi. Chị Tiểu Ức rất thích tấm vải đó, nhưng mợ lại bảo chị ấy quá xấu, màu da của chị ấy không hợp với tấm vải. "Haizz.' Tiểu Hắc Đản đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của mình: "Mẹ à, hình như con lại đen hơn rồi. Sau này mẹ có phải cũng sẽ chê con xấu hay không?”
Tô Mai tưởng tượng ra biểu tình của Tiểu Hắc Đản lúc này, bật cười khúc khích: "Ở trong lòng của mẹ, Tiểu Hắc Đản chính là thiên hạ đệ nhất soái ca, là người con trai đẹp trai nhất, cũng là bạn nhỏ ga lăng quyến rũ nhất."
"Hi hi...' Tiểu Hắc Đản ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Mẹ ơi, chờ con tới địa điểm tiếp theo thì sẽ gọi điện thoại vê cho mẹ, mẹ nhớ nghĩ tới con đấy nhé."
"Ừ, mẹ nhớ con."
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Hắc Đản lập tức òa khóc: "Em nhớ mẹ, em muốn về nhà, hu hưu..."
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh luống cuống tay chân vội dỗ dành cậu bé, kết quả càng dỗ thì Tiểu Hắc Đản càng khóc lớn tiếng hơn. Cuối cùng, huấn luyện viên và Dương Đồng Quang phải chạy tới.
Dương Đồng Quang khoát tay với huấn luyện viên đang xông tới.
Huấn luyện viên dắt Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh cảm xúc sa sút ra khỏi phòng liên lạc.
Dương Đồng Quang đưa khăn tay cho Tiểu Hắc Đản: "Lau đi, rôi theo bác ra ngoài, đừng làm chậm trễ các bạn khác vào gọi điện thoại."
Tiểu Hắc Đản quay đầu lại nhìn thấy đám người đang đứng vây quanh cửa, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ. Cậu bé liếc mắt nhìn Dương Đồng Quang dò xét, sau đó nhận lấy chiếc khăn, bụm mặt đi theo đằng sau ông ấy ra bên ngoài, nói: "Nam tử hán đại trượng phu, cháu cũng không muốn khóc đâu."
Dương Đồng Quang quay đầu, nhìn lại chiêu cao của cậu bé con, không nhịn được cười nói: "Hay không thì bác cho cháu nghỉ nhé, để cháu về nhà ở mấy tháng?"
Tiểu Hắc Đản vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, trước đó đã có một người khóc lóc muốn về nhà, đã bị xóa tên ra khỏi quân đội. Cậu bé hỏi: "Huấn luyện viên trưởng, nếu như mỗi bài kiểm tra cháu đều đạt được hạng nhất, vậy thì cuối năm có thể về nhà một lần không?”
Dương Đồng Quang trả lời: "Không thể." Mục tiêu cuối năm của bọn họ là đi tới vùng biên giới phía bắc, mà quãng đường từ phía bắc trở về phương nam cũng phải mất non nửa tháng, lại ở nhà nghỉ ngơi một tuần, chờ đến khi cậu bé quay trở lại, thì sẽ bị chậm tiến độ hơn các bạn học khác rất nhiều.
Tiểu Hắc Đản lập tức hạ thấp tiêu chuẩn: "Vậy gọi điện thoại thì sao ạ, có thể không ạ?”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Tiểu Hắc Đản nhìn về phía Dương Đồng Quang lộ ra vẻ cầu xin tha thiết.
Dương Đồng Quang suy nghĩ một lúc, sau đó khẽ gật đầu: "Không tiết lộ địa điểm là được."
"Yeahl" Tiểu Hắc Đản reo hò một tiếng, nhảy dựng lên ôm chặt lấy Dương Đồng Quang: "Cảm ơn huấn luyện viên trưởng, yêu bác nhiều lắm!"
Nói xong, cậu bé nhét chiếc khăn bẩn vào trong tay Dương Đồng Quang, sau đó lập tức vừa nhảy chân sáo vừa vui sướng la lên chạy đi.
Dương Đồng Quang cúi xuống nhìn chiếc khăn tay dính đầy nước mắt nước mũi, có chút tức giận: "Cái thằng bé này!"
Giáo viên địa lý nhìn theo bóng lưng Tiểu Hắc Đản đã đi xa, bước tới nói: "Phó sư đoàn trưởng Dương, tôi..."