Chương 570: Dời Đi (2)
Chương 570: Dời Đi (2)Chương 570: Dời Đi (2)
"Mẹ ơi." Tô Ức híp mắt cười nói: "Mẹ thử tính lại xem, chỗ này cũng có thể may được thành hai chiếc váy liền thân một lớn một nhỏ đấy."
Quý Thu Uyển sao còn có thể không nhận ra ý đồ của cô con gái nhà mình cơ chứ: "Con nhìn lại màu da của con xem, liệu con có thể mặc được cái váy đó sao?"
Nụ cười trên gương mặt Tô Ức lập tức tắt ngúm, cô bé bị đả kích không hề nhẹ. Tô Ức đành lấy giấy bút ra gục đầu xuống bàn viết một lá thư đồng bệnh tương liên* cho Tiểu Hắc Đản.
*Đồng bệnh tương liên: Người cùng cảnh ngộ bất hạnh thương xót giúp đỡ lẫn nhau.
"Cốc cốc cốc..."
Anh cả Tô đặt chiếc giày rơm trên tay xuống đất, đứng dậy đi ra sân mở cửa.
"Ba, con tới lấy chăn đệm và quần áo..."
Anh cả Tô không hề đáp lại một lời nào, xoay người đi thẳng vào trong nhà.
Tô Quân trầm mặc, dẫn Triệu Bình Bình đi tới căn hâm trú ẩn mà mình từng ở.
Tô Ức đẩy cửa sổ ra, nương theo ánh trăng bên ngoài mà quan sát: "Mẹ, anh trai đưa chị Bình Bình trở về."
Anh cả Tô cầm đôi giày rơm lên: "Nó về lấy đồ của nó đi thôi."
Tô Ức năm nay mười ba tuổi, con cái nhà nông thường trưởng thành sớm, rất nhiều việc cô bé đã sớm hiểu rõ, nghe thấy ba nói như vậy thì đưa mắt qua xem xét sắc mặt của mẹ, sau đó đặt bút xuống. Tô Ức lặng lẽ trèo xuống giường, chạy về phòng của mình, lấy chiếc chìa khóa giấu ở trong ngăn tủ đầu giường ra, rồi mở khóa. Cô bé lấy ra một chiếc túi tiên, rôi đổ đồ vật ở bên trong ra, đếm đếm một lúc, do dự một hồi, sau đó cô bé câm một chồng tiền ra ngoài. "Chị Bình Bình." Tô Ức quay đầu nhìn về phía căn phòng của ba mẹ, nhét đống đồ trong tay vào trong túi của Triệu Bình Bình, rồi cô bé nhỏ giọng nói: "Anh trai em chính là một tên nhóc cứng đầu, nhờ chị để mắt tới anh ấy nhiều hơn ạ."
Nói dứt lời, Tô Ức lon ton chạy về phòng.
Quý Thu Uyển khẽ liếc mắt nhìn cô bé một cái.
Tô Ức chột dạ rụt rụt cổ, trong thư tiếp tục viết: 'Tiểu Hắc Đản à, chị thật là khổ quá đi, nếu như không đưa tiền, thì người làm em gái như chị đây có vẻ máu lạnh vô tình. Thế nhưng đưa tiền thì lại đắc tội mợ của em. '
'Haizz, trong lòng chị mới khổ làm sao! Muốn mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp thôi cũng bị mợ em tạt nước lạnh. Em nói xem, tại sao chị lại không có một người mẹ dịu dàng thấu hiểu như cô út nhỉ? Haizz, thật là ghen tị em mà, có một người mẹ không những không chê em xấu, mà còn cả ngày chịu dối lòng khen em tốt đẹp nữa. '
Tiểu Hắc Đản nhận được bức thư mà nghiến răng nghiến lợi, cái gì mà 'có một người mẹ không những không chê em xấu, mà còn cả ngày chịu dối lòng khen em tốt đẹp' cơ chứ, cậu bé vốn dĩ không hề xấu chút nào có được không. Cậu bé chính là chàng trai đẹp mã nhất trong gia đình họ, là cục cưng trong lòng mẹ. Làm gì có chỗ nào gọi là mẹ dối lòng khen cơ chứ!
"Niệm Huy." Triệu Cẩn đứng trước cửa túc xá, gọi vào trong: "Anh đi gọi điện thoại, em có muốn đi hay không?"
Bọn họ vừa mới nhận được thông báo rằng ngày mai họ sẽ được chuyển đi nơi khác, còn về phần đi nơi nào thì ngoại trừ phó sư đoàn trưởng Dương, không một ai hay biết.
"Đi chứ, anh chờ em một chút." Sau khi cất kỹ phong thư, Tiểu Hắc Đản đẩy ghế ra, cầm lấy phiếu tiền chạy ra khỏi ký túc xá.
Lúc nghe được tiếng chuông điện thoại thông báo, Tô Mai đang trồng ngô trên cánh đồng cải dầu vừa mới thu hoạch xong. "A lô.' Tô Mai cầm điện thoại lên, kích động hỏi: "Là Tiểu Cẩn, Niệm Huy hay là Niệm Doanh thế?"
"Mẹ, là con đây."
"Tiểu Cẩn đấy à con."
"Vâng." Triệu Cẩn hơi nhếch khóe môi, muốn cười nhưng không tài nào cười nổi: "Mẹ, ngày mai bọn con sẽ chuyển đi, còn về phần đi nơi nào thì vẫn chưa biết được."
Tô Mai mấp máy môi, cổ họng có chút khô khốc: "Mẹ... Hôm qua mẹ vừa gửi cho các con mấy lọ tương hải sản..."
"Con nhờ bác đầu bếp ở nhà ăn giữ lại cho ông nội." Sau một hồi im lặng, Triệu Cẩn lẩm bẩm nói: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ, nhớ món mì tươi mẹ cán tay, nhớ món bánh bao thịt khổng lồ mẹ làm, nhớ mẹ..."
Trong lúc nói chuyện, trước mắt Triệu Cẩn không khỏi hiện lên lên từng khung cảnh trong quá khứ, lần đầu tiên gặp mặt, mẹ đưa cậu ấy vào trong nhà, tự tay lau người và thay quần áo, rồi làm ghế cho cậu ấy...
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ...' Lau đi nước mắt, Triệu Cẩn chuyển chiếc điện thoại trong tay cho Lâm Niệm Doanh, chật vật quay lưng lại, hai tay ôm lấy đầu mình, mũi chân không ngừng đá vào mép viên gạch nhô ra dưới mặt đất.
"Thím út." Trước khi tới đây, Lâm Niệm Doanh đã suy nghĩ kỹ càng, cậu ấy muốn mách với thím của mình rằng Tiểu Hắc Đản nửa đêm dậy ăn vụng hết sạch cả một lọ thịt muối; bệnh thích sạch sẽ của Triệu Cẩn lại tái phát - tối hôm trước đột nhiên mang tất cả đống quần áo đi giặt, đến thứ hai quần áo không kịp khô, thế là Triệu Cẩn lại đoạt quần áo của mình, khiến cho mình bị huấn luyện viên mắng vì tội trang phục không chỉnh tê.