Chương 569: Dời Đi (1)
Chương 569: Dời Đi (1)Chương 569: Dời Đi (1)
Trong khi ánh mắt của mấy chị em Triệu Bình Bình tràn đầy niềm vui hướng tới cuộc sống mới, thì Tô Quân lại có phần khó chịu. Quả thật, nơi này chỗ nào cũng không bằng căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, tràn ngập sức sống cậu ấy ở trước đây.
"Không sao đâu. -Triệu Bình Bình lấy chìa khóa trong tay cậu ấy, nhìn ngắm hai căn hầm trú ẩn: "Dọn dẹp một chút là ở được thôi. Nhổ đám cỏ trước cửa đi. Ngày mai tôi lại tìm trưởng thôn để lấy ít báo cũ, rồi chúng ta lấy keo dán chúng lên cửa với cửa sổ lần nữa. Xong xuôi, đây chính là nhà."
Còn kế sinh nhai sau này, người sống còn có thể bị nước tiểu làm cho khó chịu đến chết à (2), cô ấy không tin không thể tạo ra một tương lai khi dẫn theo em gái.
(2) luôn có nhiều giải pháp hơn khó khăn, mọi vấn đề luôn có thể được giải quyết.
Không đợi Tô Quân thả Triệu Lệ Lệ xuống, Triệu Bình Bình và Phương Phương đã đi gom cỏ khô ở gần cửa lại thành đống, bó chúng thành một cái chổi, sau đó bắt đầu quét dọn dưới sàn và trên nóc nhà thấp bé.
Sau khi hầm trú ẩn* được quét tước sạch sẽ, hai người lại ôm đống cỏ khô trải lên giường.
* Hầm trú ẩn (#ïll - yaodong) hay "hang động trong nhà" là một dạng trú ẩn đặc biệt trên đất phổ biến ở Cao nguyên Hoàng thổ ở phía bắc Trung Quốc . Chúng thường được chạm khắc trên sườn đồi hoặc được khai quật theo chiêu ngang từ một "sân trũng" ở trung tâm. Lớp đất bao quanh không gian trong nhà như một lớp cách nhiệt hiệu quả, giữ cho bên trong kết cấu luôn ấm vào mùa lạnh và mát vào mùa nóng.
"Tô Quân." Triệu Bình Bình đưa tay chỉ về phía hầm trú ẩn lớn hơn một chút, nói: "Tôi và em ba, em tư ngủ ở bên này, cậu cứ đặt Lệ Lệ lên trên giường trước đi, sau đó thì đi cùng tôi ra đằng trước để lấy nước."
Nói xong, Triệu Bình Bình mở cái bao tải mà anh cả Tô vừa mang đến lúc nãy, lấy ra một chiếc bình gốm.
Sau khi dặn dò Phương Phương ở lại trông nhà cẩn thận, Triệu Bình Bình dẫn theo Tô Quân đi dọc theo sườn núi xuống dưới, đi tới một cái giếng bùn ở bên ngoài cách ngôi làng khoảng hơn 6 km để múc nước.
Cái gọi là giếng bùn thực chất chỉ là một cái hố sâu do người dân của mấy làng gần đó cùng nhau đào, họ còn làm cả bậc thang để tiện đi xuống dưới, dưới đáy có một vũng nước bùn đục ngầu.
Nước này lấy lên cần phải để qua một đêm cho phần bùn đất lắng xuống dưới, sáng hôm sau mới có thể chắt lấy phần nước trong ở phía bên trên, rửa mặt hoặc đun lấy nước uống.
Sau khi lấy nước trở về, Tô Quân đứng ở chân núi do dự một hồi, rồi ngẩng đầu lên nói với với Triệu Bình Bình: "Tôi về nhà lấy quần áo, chăn đệm và sách giáo khoa mang sang."
"Vậy cậu đợi tôi một chút, tôi đem bình gốm lên rồi đi cùng với cậu."
Tô Quân ngẫm lại những thứ mình muốn mang theo, khẽ gật đầu.
Triệu Bình Bình tăng tốc độ lên núi, đến cửa căn hầm trú ẩn thì đặt chiếc bình gốm xuống, rôi vào trong nhà báo cho em ba một tiếng, sau đó lại vội vàng chạy xuống dưới.
Khi Tô Quân và Triệu Bình Bình tới nhà họ Tô, Quý Thu Uyển vẫn còn đang dệt vải âm ầm.
Năm ngoái mẹ chồng trở về, nói rằng em gái đặc biệt thích cái áo dệt thủ công vô cùng mềm mại của vợ anh ba. Thế nhưng bà ấy lại không ưng màu sắc của cái áo đấy cho lắm, vả lại em gái tạm thời không thiếu quần áo, cho nên bà ấy cho rằng không bằng chờ đến mùa xuân năm sau, khi hoa trên núi bắt đầu nở rộ thì đi hái về, giã nát lấy nước, lại pha thêm với các loại thuốc đặc chế để nhuộm lại tơ rồi dệt thành quần áo.
Ai ngờ được năm nay chỗ bọn họ lại xảy ra hạn hán nghiêm trọng như vậy, đừng nói là hoa nở, mà ngay cả cây cỏ cũng không nhú được lên, rễ chết héo dưới đất bùn.
Cũng may mà cô ấy quen được một bác gái thường đến hợp tác xã cung tiêu mua đồ, bà ấy có một gói thuốc màu rất đẹp, trong khi trò chuyện biết được cô ấy cần dùng gấp, bà ấy bèn bán luôn với giá thấp. Những sợi tơ được nhuộm thuốc màu đẹp gấp bội phân nhuộm nước màu từ hoa, đem lại niềm vui ngoài ý muốn.
Sau khi đẩy con thoi cuối cùng, Quý Thu Uyển thở phào một hơi, dỡ toàn bộ tấm vải ở trên máy dệt xuống dưới, giơ dưới ánh đèn dầu xem xét: "Màu vải này phù hợp để làm áo sơ mi và váy."
Tô Ức vừa làm xong bài tập, chạy tới duỗi tay ra sờ.
Quý Thu Uyển khẽ đánh lên bàn tay của cô bé: "Tay dơ quá đi, đừng có sờ lung tung."
Tô Ức giơ tay lên nhìn một chút, bất đắc dĩ nói: 'Mẹ à, đây là màu da tự nhiên, màu da tự nhiên đó."
Quý Thu Uyển không để ý tới cô bé, đo chiều dài của tấm vải rồi thầm tính toán: "Chỗ vải này đủ để may một chiếc váy dài tay liên thân và một chiếc áo sơ mi."