Chương 568: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (3)
Chương 568: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (3)Chương 568: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (3)
Anh cả Tô liếc nhìn Triệu Lệ Lệ trên lưng cậu ấy, đẩy bao bố dưới chân, nói sang sảng: "Bà cậu kêu tôi mang ít đồ ăn đến cho cậu."
Đi được vài bước, anh cả quay đầu lại, nói: "Bà cậu còn nói là bà ấy đã thuê giúp cậu hai căn hầm trú ẩn cũ của nhà họ Lý ở phía đông rồi. Lát nữa nhớ sang nhà họ Lý để lấy chìa khóa."
"BaI'-Triệu Bình Bình quỳ xuống, dập đầu với anh ấy: "Cảm ơn ba! Xin ba hãy về nói với bà nội rằng con sẽ giải quyết chuyện của nhà họ Triệu, quyết không cho bọn họ lấy chị em con làm cớ để dính líu đến cô nhỏ."
Triệu Bình Bình biết lý do tại sao Triệu Đại Hải đồng ý từ bỏ cuộc hôn nhân với trên trấn và để cô ấy gả cho Tô Quân, đó chính là do năng lực của nhà chồng Tô Mai.
Anh cả Tô đi về phía trước, chân ngắn chân dài song chưa từng dừng lại một chút nào. Trưởng thôn chạy chậm theo sau anh ấy, đồng thời kể hết chuyện xảy ra ở nhà họ Triệu, vỗ vai anh cả Tô: "Về khuyên chú, thím với em dâu đi. Sự việc đã thành ra thế này, mấy đứa nhóc còn nhỏ như vậy, cũng đâu thể mặc kệ tụi nó. Về phần Tô Quân nữa, trong làng khó khăn lắm mới có được một học sinh trung học, không thể nghỉ học được đâu."
Anh cả Tô không hề hé răng. Về đến nhà, anh ấy liền lặp lại y chang lời của trưởng thôn với ba Tô và mẹ Tô. Sau một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy hai người họ nói chuyện, anh ấy quay người đi lên nhà trên, đẩy cửa phòng mình ra.
Quý Thu Uyển đang ngồi trên máy, dệt vải bố ầm ầm. Cô ấy cũng chẳng ngẩng đầu lên, nói: "Về rồi à."
"Ừ"-Anh cả Tô ngồi xuống bên cạnh máy dệt, cầm nửa cái giày rơm lên, bện rơm tiếp. Vừa bận việc, anh ấy vừa thuật lại lời của trưởng thôn, sau cùng nói: "Ngày mai, lúc đi làm mình gọi cho em gái, nói với con bé chuyện của Tô Quân một tiếng nhé. Kẻo thằng nhóc kia nhân lúc hai ta không hay biết gì, đi xin con bé tiền với lương thực.
Quý Thu Uyển cười: "Mình không sợ con của mình bị đói à?"
Anh cả Tô chẳng hề ngơi tay: "Khi tôi mười sáu tuổi đã đi cày ruộng, trồng trọt, đan sọt, vác bao cả rồi. Có gì là không biết đâu? Mình nhìn lại nó xem, ngoại trừ đọc sách ra thì còn biết cái gì?"
Quý Thu Uyển im lặng. Con trai thành ra như vậy cũng có phần lỗi của vợ chồng hai người họ. Chồng cô ấy lầm lì, ít nói nhưng lại chân chất, thật thà. Mỗi ngày của anh ấy, ngoài làm việc thì vẫn chính là làm việc, hầu như không nói chuyện quá nhiều với con. Về phần cô ấy, vì có một gia đình đông người, thành thử phải làm lụng vất vả, bề bộn nhiều việc. Trừ những lúc phụ đạo bài vở, thời gian Quỳnh Thu Uyển dành cho hai đứa nhỏ cũng có hạn thôi.
Anh cả Tô không nghe thấy tiếng dệt vải hồi lâu, anh ấy ngẩng đầu, quan sát bóng lưng đang khom xuống của vợ: "Đừng nghĩ nhiều thế. Mấy đứa trẻ trong làng này, đứa nào có phúc được như nó chứ. Chi phí ăn mặc trong nhà, ngoại trừ em gái với Tiểu Hắc Đản, người được hưởng nhiều nhất là nó đấy. Em gái thì thôi khỏi nói đi, nhưng mà mình coi Tiểu Hắc Đản mới bao lớn chứ. Nhỏ vậy mà mỗi tháng đều kiếm được tám đồng, còn biết mua quà cho cả nhà, già trẻ lớn bé ai ai cũng có một phần."
Quý Thu Uyển thở dài, cầm trục dệt lên lân nữa: "Thật lòng mà nói, ý kiến cá nhân thì con mình có chút không xứng với gia đình Bình Bình."
Ra nguyên một đòn.
Mẹ Tô trằn trọc mãi, bà ấy có hơi mất ngủ. Ba Tô khoác áo, lấy tẩu thuốc theo bản năng.
"Đừng có hút. Khói thuốc gây chết người đấy."
Ba Tô cười: "Bà hít hơn nửa đời người rồi, giờ mới nói là gây chết người à." Mẹ Tô ngồi dậy theo: "Hai căn hầm trú ẩn đổ nát đó chẳng có gì hết, mấy đứa nhỏ phải sống sao đây?"
"Bà đừng nhúng tay vào nữa.'-Ba Tô nói: "Nó lớn vậy rồi, tự biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm."
"Ông nói coi, nó giống ai không giống, lại cứ phải học theo cô của nó xem trọng tình cảm tới nhường này..."
Khóe miệng ông Tô giật giật. Con gái đã chẳng còn nữa, không thể phán xét được. Vậy thì đánh giá cháu trai đi: "Tại nó chưa chịu khổ thôi. Vài năm sau, bà cứ xem thử, coi nó còn nói mấy chuyện tình cảm nữa không."
"Vậy... Mặc kệ thật ư?”
"Kệ đi."
"Được."
Triệu Lệ Lệ bị vây là bởi vì đói quá mức. Uống một chén nước đường đỏ xong, cô bé lập tức mở mắt ngay. Một lát sau, cô bé lại ăn thêm một chén cháo, mặc dù cơ thể còn hơi yếu song đã có tỉnh thần trở lại.
Tô Quân sang nhà họ Lý lấy chìa khóa xong quay lại cảm ơn cả nhà trưởng thôn và bác sĩ Lưu. Cậu ấy cõng Triệu Lệ Lệ, dẫn theo Triệu Bình Bình và Triệu Phương Phương đi tới cái hầm ở phía đông làng.
Căn hầm thường không có người ở. Cửa sổ của nó đã có rách nát, gió thổi qua khiến giấy trên cửa sổ bay phần phật. Đẩy nhẹ cửa ra, lớp sơn trên cửa gỗ rớt xuống rào rào, cộng thêm đám cỏ khô cao nửa thước bên cảnh cửa, khung cảnh phải nói là thê lương đến không sao tả xiết.