Chương 567: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (2)
Chương 567: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (2)Chương 567: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (2)
Trông thấy hai người họ, Triệu Đại Hả híp mắt rồi lại nhìn sang ánh mắt mang vẻ nghiêm nghị của Triệu Bình Bình. Con nhỏ thối tha này muốn làm gì đây?
Triệu Bình Bình nhận lấy giấy bút từ trong tay Tô Quân, viết ra ba bản tuyên bố cắt đứt quan hệ: "Ba không ký cũng được. Tô Quân, cậu mang đồ đi đi, tôi không gả đâu."
"Trưởng thôn, bí thư."
"Bịch" một tiếng, Triệu Bình Bình quỳ xuống trước mặt hai người họ: "Cháu muốn kiện ba cháu-Triệu Đại Hải tội cố ý bỏ đói em tư, ép cháu phải gả cho kẻ ngốc."
Trưởng thôn và bí thư nhìn nhau xong rồi nhìn về phía Triệu Bình Bình, ánh mắt họ mang theo ý khen ngợi. Có được sự cứng rắn thế này, ắt khỏi phải lo việc cuộc sống về sau sẽ không được tốt.
"Em tư của cháu đâu? Dẫn lại đây cho bác coi thử. Nếu là sự thật...-Bí thư nhìn Triệu Đại Hải, nói một cách ẩn ý: "Đại Hải à, tôi phải cho người dẫn ông đến đồn công an trên trấn một chuyến rồi."
Triệu Đại Hải trừng Triệu Bình Bình bằng ánh mắt căm thù. Ông ta cười mỉa, nói: "Bí thư à, xem ông nói kìa. Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con mà, tôi có thể..."
Thấy Triệu Lệ Lệ đột nhiên bị Triệu Phương Phương bế đến đây, hai mắt Triệu Đại Hải bỗng co rụt lại, nói thất thanh: "Làm sao, làm sao có thể..."
"Hay! Hay cho câu hổ dữ không ăn thịt conl'- Bí thư nhìn Triệu Lệ Lệ gầy trơ xương đang thở thoi thóp với bộ quần áo tả tơi xong rồi chỉ vào Triệu Đại Hải, tức đến mức cả người phát run: "Triệu Đại Hải! Ông còn mặt mũi mà bảo vợ con lần lượt tới nhà họ Tô đòi tiền với lương thực à? Đối với con đẻ mà lại có thể nhẫn tâm nhường này, tôi thật lòng hoài nghi, ông có vĩ đại đến mức nguyện ý hi sinh thân mình để cứu Tô Niên không đấy. Về phần sự cố lần đó, ngày mai tôi sẽ cho người làm rõ." "Không phải. Tôi, tôi, ...-Triệu Đại Hải bị bộ dạng thê thảm của Triệu Lệ Lệ và lời Bí thư nói dọa cho ngu luôn. Ông ta nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Triệu Đại Hải thừa nhận, lần đó ông ta theo Tô Nhị đến điểm nổ thuốc là do có ý đồ riêng. Tuy rằng năng lực của Tô Nhị có hạn, song ông ta không thể chịu được cái cảnh lão họ Tô kia có quan hệ móc nối trong trấn lẫn trên huyện. Vì vậy, Triệu Đại Hải bèn nghĩ tới việc kết giao bạn bè, làm thế để sau này có đòi hỏi nhà người ta thì cũng dễ mở lời.
Về phần cứu người phía sau, khi ấy, Triệu Đại Hải thật sự không nghĩ được nhiều như vậy. Thêm nữa, vào thời khắc nguy cấp như kia cũng có cho ông ta thì giờ để suy nghĩ nhiều đâu. Ông ta cứ làm theo bản năng thôi, nhưng mà không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
Trông thấy dáng vẻ này của Triệu Đại Hải, bí thư và trưởng thôn chỉ nghĩ là ông ta đang chột dạ, càng tin tưởng vào suy đoán trong lòng hơn.
"Nếu như ông còn một chút lương tri,-Bí thư nói với sự chán ghét: "Thì hãy để cho ba đứa nhỏ một con đường sống đi."
Triệu Đại Hải há miệng thở dốc, trong lòng khổ không thể tả: "Tôi ký!"
Tô Quân vội đưa giấy nợ và ba bản tuyên bố cắt đứt quan hệ cho ông ta.
Tay Triệu Đại Hải run rẩy, ký tên lên giấy.
Tô Quân cầm lấy ngón tay cái của ông ta, cắn một cái. Sau khi Triệu Đại Hải đau đến mức gào lên một tiếng, cậu ấy buông ra, cười ngượng, nói: 'Vậy mới ấn dấu tay đàng hoàng được."
Bí thư: ”...'
Trưởng thôn: "..."
Triệu Đại Hải tức tới độ gân xanh trên trán cũng giật giật, nhưng ông ta cảm thấy nổi giận trước mặt bí thư và trưởng thôn là không ổn thành ra đành trừng Tô Quân bằng ánh mắt căm thù rồi ấn dấu tay. Tô Quân cầm bốn tờ giấy, nói một tiếng cảm ơn vô cùng chân thành. Tiếp theo đó, cậu ấy đưa chúng cho bí thư và trưởng thôn, nói: "Phiền hai bác làm chứng cho ạ.
Hai người họ nhận lấy giấy bút, đồng loạt ký tên của mình lên. Xong xuôi, họ liếc nhìn nhau, đi đến mép giường của Triệu Đại Hải, lấy ngón tay cái cọ vào máu trên ngón cái của ông ta, sau đó lăn dấu vân tay.
Triệu Đại Hải: "..."
Vui ghê hai
Triệu Bình Bình nhận ba bản tuyên bố, ôm chầm lấy em ba, em tư của cô ấy, đau đến mức khóc không thành tiếng.
Tô Quân thu giấy nợ lại, trịnh trọng cảm ơn trưởng thôn và bí thư. Cậu ấy nhận lấy Triệu Lệ Lệ rồi cống cô bé trên lưng, sau đấy gọi chị em Triệu Bình Bình: "Đi thôi."
Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, trưởng thôn nhìn Tô Quân ở bên cạnh, thở dài: "Sang nhà bác trước đã. Phương Phương, cháu gọi bác sĩ Lưu đến khám bệnh cho em tư cháu đi."
Triệu Phương Phương đáp lại, sau đấy chạy nhanh về phía nhà bác sĩ Lưu.
Bí thư quay đầu, quét mắt qua Tô Quân: "Chờ người nhà cháu hết giận rồi thì dẫn Bình Bình về nhà nhận lỗi."
Tô Quân gật đầu.
Trước cửa nhà trưởng thôn, anh cả Tô đã chờ được một lát.
"Ba!'-Tô Quân kinh ngạc, nói: "Sao ba tới đây?"