Chương 566: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (1)
Chương 566: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (1)Chương 566: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (1)
"Mẹ" Tô Quân lúng túng nói: "Con không chia, con vẫn chưa kết hôn mà. Ông ơi, ông nói mẹ đi, bà."
Hai ông bà giương mắt nhìn về phía Trưởng thôn và Bí thư gật gật đầu: "Thu Uyển đến nhà này mười mấy năm rồi, thức khuya dạy sớm, làm lụng vất vả cũng vì cái nhà này, cũng đáng được hưởng một chút gì an nhàn thoải mái rồi."
Làm như thế, cũng không sợ lúc già con cái không quan tâm sao?
Trưởng thôn lo lắng nhìn thẳng về phía ông Tô nháy mắt.
Ông Tô bưng chén trà lên làm như không thấy, sợ cái gì, con dâu có công việc, ăn, ở dưỡng lão có nhà nước lo.
Vậy là thêm một phần toàn bộ của cải trong nhà lớn lại chia làm ba.
Nhà lớn có ba căn nhà hầm, hai sáng một tối, phân cho Tô Quân một gian lớn, Quý Thu Uyển xuất tiền mua căn nhà đó vì sợ con trai lấy Triệu Bình Bình rồi, thì ngày tháng sau này không được sống yên ổn.
Đêm đó, Tô Quân đem hết tất cả của cải trong nhà được chia đưa đều đưa đến nhà họ Triệu, và cầu hôn Triệu Bình Bình với Triệu Đại Hải
Triệu Đại Hải nhìn thấy bảy mươi sáu tệ ở trên bàn, và trên đất còn có khoai tây, khoai lang, bột mì khoai tây, cùng với đủ loại hải sản, sự vui mừng trong mắt ông ta muốn giấu cũng giấu không được.
Triệu Tú Tú bĩu môi: "Ba, đúng là Bí thư Trịnh ở trên thị trấn có hứa đưa ba trăm cân lương thực và một trăm tệ đấy."
Sắc mặt Tô Quân liền thay đổi, vội bổ sung nói: "Phần còn lại, sau này con sẽ đưa thêm."
Nhìn vẻ mặt hài lòng của ba mình-Triệu Đại Hải, Triệu Tú Tú biết, cuộc hôn nhân này xem như đã được quyết định rồi. Nghĩ đến chuyện vị bí thư ở trấn trên từng hứa sẽ cho chị ta đủ thứ lợi ích, Triệu Tú Tú cắn chặt răng, lấy ra giấy bút, nói: "Nói miệng chẳng có chứng có cớ gì, viết giấy làm bằng chứng đi. Viết đi. Viết là thiếu nợ hai trăm năm mươi cân lương thực cộng với số tiền năm mươi đồng."
Triệu Bình Bình phẫn nộ đến độ nghiến răng: "Chị cả, chị đừng có mà quá đáng!"
Số lương thực Tô Quân mang đến nói thế nào cũng phải được cỡ năm mươi tới sáu mươi cân (1), còn có khoảng mười cân hải sản nữa. Xét theo giá trị của hải sản, một cân có thể bằng bốn, năm cân lương thực phụ (2). Dựa vào đó mà tính tiếp, chỉ cần đưa hai trăm cân lương thực là được.
(1) cân: một cân bằng nửa ki-lô-gram
(2) lương thực phụ: phân biệt với lương thực chính là gạo, bột mì; ví dụ như ngô, khoai, sắn, đậu...
Về phần tiền, một trăm đồng trong giao kèo nay đã đưa hết bảy mươi sáu đồng rồi, chị ta vậy mà còn muốn thêm năm mươi đồng nữa.
Triệu Tú Tú nâng cầm, nói với vẻ khinh miệt: "Không có tính lãi đó nhai"
Triệu Bình Bình nắm chặt tay thành quả đấm: "Viết thì có thể, nhưng mà tôi muốn dẫn em ba, em tư theo."
Triệu Đại Hải còn ước gì trong nhà ít đi vài cái miệng. Nghe thế, ông ta lập tức gật đầu không chút do dự.
Mấy năm gần đây, Lý Hồng Mai đã quen thói nhàn rỗi. Không có mấy đứa con gái ở nhà thì lấy ai giặt quần áo, ai đi nấu cơm, người nào sẽ hầu hạ Triệu Đại Hải đây? Bà ta có hơi không muốn, nói: "Con ba ở lại đi."
Triệu Phương Phương sợ đến mức run rẩy cả người. không khỏi nhìn về phía chị hai bằng ánh mắt cầu xin.
Sắc mặt của Triệu Bình Bình sa sầm: "Bé ba ở lại, vậy thì phần tiên của bọn tôi chỉ còn hai mươi bốn đồng thôi. Lương thực nên là bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu, bọn tôi sẽ không trả thêm dù chỉ là một cân." Triệu Đại Hải trừng mắt nhìn vợ.
Con ba năm nay mới mười hai tuổi, ở lại tốn biết bao nhiêu lương thực, bộ là đồ ngu không biết tính toán à?
Lý Hồng Mai sợ tới mức co rụt hai vai: "Đợi qua nửa năm nữa rồi nhờ người tìm gia đình cho nó, đâu cũng có được một ít lương thực."
Tuy không thể so với Bình Bình, song vẫn chẳng đến nỗi nào.
Trong đầu Triệu Bình Bình "ầm" một tiếng. Cô ấy nhìn Lý Hồng Mai với vẻ thê lương, đây chính là mẹ của chị em họ đấy: "Bé ba nhỏ vậy mà bà cũng dám gả con bé đi, tôi sẽ đến Cục Công an kiện bà buôn bán người trái phép."
Dù nguyên do có là gì đi chăng nữa thì chuyện con cái cãi lại cha mẹ vẫn là điều mà Triệu Đại Hải không thể chấp nhận được: "Mày dám!"
"Ông cứ thử xem!"- Nếu lùi một bước, đối với mấy chị em cô ấy mà nói thì chính là vực sâu muôn trượng. Triệu Bình Bình cắn chặt răng, trợn mắt, không hề có ý nhượng bộ.
Nhìn đôi mắt đỏ ngâu của Triệu Bình Bình, Lý Hồng Mai rất sợ sẽ chọc cho con nhỏ cứng đầu này chạy đến Cục Công an. Bà ta vội giảng hòa: "Được rồi, được rồi. Mày muốn dẫn theo thì cứ dẫn đi. Ra khỏi cánh cửa này, dù có đói chết thì cũng đừng nghĩ tới chuyện lết trở về."
Triệu Bình Bình kiềm cảm xúc kích động lại, gật đầu với em ba Phương Phương.
Triệu Phương Phương chạy ra khỏi cửa nhanh như chớp, gọi trưởng thôn và bí thư đến.