Chương 565: Câu Hôn (3)
Chương 565: Câu Hôn (3)Chương 565: Câu Hôn (3)
"Chúng ta đều cảm kích vô cùng khi Triệu Đại Hỏi cứu nó khỏi bị thương, tiên xem bệnh dưỡng thương một đồng cũng không thiếu, xem xét thấy nhà anh ta chỉ có mỗi anh ta là đàn ông lao động, anh ta không có hai chân thì sẽ không có năng lực nuôi được gia đình, nên em gái cũng hao tâm nhờ vả nhà chồng giúp đỡ tìm một công việc cho con gái nhà họ, đáng lý ra chuyện này cũng nên nói ngang đây thôi."
"Nhưng mọi người cũng thấy đấy, cứ năm hết tết đến lại đến nhà than khóc cần tiên cần lương thực."
Ông Tô khổ não lắc đầu: "Nếu như thằng Hai có năng lực thì cũng thôi đi, nhưng mọi người tính thử xem, có bất kỳ thứ nào tốt đẹp đưa ra nó lại đến tranh lấy, thời gian qua đi, mấy anh em còn chưa bị nó kéo sập xuống đấy."
Trưởng thôn và Bí thư gật gật đầu, là lý do này.
Nhà họ Triệu có lòng tham không đáy, cứ tiếp tục như vậy thì mấy đứa con của ông chú rất có tiền đồ bị gạt bỏ đi thì cũng khó mà thành người tài được.
Lý Chiêu Đệ nỗi giận nói: "Gạt bỏ chúng tôi cũng thôi đi, vừa rồi anh hai đều đã nghĩ cách đến nhờ vả em gái rồi."
Bí thư và Trưởng thôn rối não nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trong đôi mắt của ông Tô rực lên tia sáng nhỏ, mấy ngày trước con rể cho người gửi lương thực đến, đã khiến đám đông trong thôn nhìn đỏ mắt, sợ là càng về sau tình hình thiên tai càng nghiêm trọng, có người đã mạo hiểm xông thẳng vào cánh cửa bỏ ngỏ, ông ấy nói thằng cả chia cho mỗi người già neo đơn trong thôn mỗi nhà ba cân, không ngờ lại giành được sự bảo hộ của Trưởng thôn và Bí Thư đối với em gái.
Lý Chiêu Đệ nói Tô Quân cần ba trăm cân lương thực và một trăm tệ để lấy Triệu Bình Bình, trong nhà cũng không còn nhiều lương thóc nữa nên chú Hai và Tô Quân đem chuyện nghĩ cách đến nhờ em gái nói thêm một lần nữa.
Hai người cũng đã nghe nói Triệu Đại Hải muốn gả đứa con gái thứ hai cho tên ngốc của gia đình bí thư ở trên thị trấn, chỉ là không hiểu là Tô Quân làm thế nào có thể xen theo vào.
"Không phải Tô Quân đang học ở trường sao? Bình thường cũng không thấy nó liên hệ với Triệu Bình Bình." Trưởng thôn không hiểu hỏi: "Làm thế nào..."
Quý Thu Uyển cười nửa miệng nhìn chú Hai: "Điều này thì nên hỏi chú Hai rồi."
"Tôi, hôm qua tôi lên thị trấn tìm Bí thư xin thông núi dẫn nước để dùng nghe đứa con trai ngốc của anh ta nói gì đó mà lấy vợ Bình Bình, mọi người không biết đứa con trai đó của anh ta thôi, không những ngốc mà còn bạo lực hại người, người vợ lấy được lúc trước đã bị nó đánh chết rồi..."
"Hồ đồ' Bí thư trách nói: "Người ta có cha mẹ mà, cha mẹ cô ấy không đau lòng, lại cần đến anh ở đây lo vớ vẩn."
Lại còn dính dáng đến đứa cháu trai nhà mình, chú Hai này, làm thế nào mà lúc trước không phát hiện ra anh ta sao mà ngốc như thế.
"Nói thế nào thì cũng là con gái trong thôn chúng ta, không biết thì thôi, biết rồi mà không giúp một tay, tôi sợ sau này lại gặp ác mộng đấy." Chú Hai châm biếm
Bí thư giận đỏ cả mặt vỗ lên bàn 'đùng' một cái: "Anh có giỏi, có giỏi thì đi khuyên Triệu Đại Hải đi, anh với anh ta không phải là anh em sao?”
Chú Hai nói ra trước : "Nhà anh Đại Hải thiếu ăn, đứa con gái nhỏ đều đói sắp chết, không gả Bình Bình sao làm..."
Bí thư: "Nếu đã thiếu ăn, thì làm sao chỉ có con gái nhỏ của nhà anh ta là đói sắp chết? Vừa rồi tôi thấy con trai nhỏ nhà anh ta chạy chơi rất là sôi nổi, cơ thể khỏe hơn ai hết."
Chú Hai kinh ngạc nhìn Bí thư: 'Dù sao thì không thể để cả nhà chết đói được đúng không? Anh Đại Hải không thể đảm bảo hết cho mấy đứa." Bí thư nghẹn lời.
Ông Tô chán nản nói: "Trưởng thôn, Bí thư, bắt đầu đi."
Bí thư gật đầu, Trưởng thôn có chút không đành nói: "Thằng hai có ba đứa con...
"Ba đứa con ăn ở với hai miệng già chúng tôi, trước tiên khẩu phần ăn, mặc là do thằng cả, thằng Ba và thằng Tư lo, đợi khi tình hình thiên tai qua đi, rồi lại đưa về bên cạnh vợ chồng thằng hai, mọi người ghi chép lại phần chỉ tiêu ăn mặt trong thời gian này, đến lúc đó để thằng hai trả lại."
Như thế, Trưởng thôn cũng không có ý kiến khác, nên nhanh chóng đã mang lương thực đi cân, chia thành bốn phần bằng nhau, thằng Cả, thằng Hai, thằng Tư và hai vợ chồng già mỗi người mỗi phần, tiên thì chia thành năm phần, nhà cửa thì đã chia xong từ lâu.
Nồi niêu và mấy con dao bếp thì khi luyện thép đã mang ởđi rồi, chỉ có thể mấy hủ dưa muối và ít chén đũa thôi.
Chia xong mọi thứ, Trưởng thôn và Bí thư chuẩn bị đi thì lại bị Quý Thu Uyển gọi lại, lần này Tô Quân cũng bị cô ấy tìm người gọi về rồi.
"Bí thư, Trưởng thôn" Quý Thu Uyển rót thêm trà cho hai người rồi nói: "Tiểu Quân mười sáu tuổi rồi, đã là người muốn kết hôn rồi, hôn sự trong năm thiên tai cũng không làm lớn được, nhân tiện hôm nay chúng tôi phân nhà với nhau..."