Chương 564: Cầu Hôn (2)
Chương 564: Cầu Hôn (2)Chương 564: Cầu Hôn (2)
"Anh cả! Anh làm gì vậy?" Chú Hai xoa vào khuôn mặt bị đánh đau bất mãn nói: "Không phải lúc nhỏ ba đã nói rồi sao, để cho mấy anh em chúng ta giúp đỡ lẫn nhau...'
Ông Tô 'bập bập' khua cái tẩu thuốc nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng có nói là để bốn anh em các người quan tâm nhiều đến em gái một chút, chứ không nói là anh bám vào em gái mình mà hút máu."
"Chia nhà đi, em gái cũng không nợ anh, thân làm cha mẹ chúng tôi cũng không nợ anh, giúp anh lấy vợ, nhà cũng xây cho anh, con cũng giúp anh nuôi lớn được như thế, đủ lắm rồi."
Vợ chú Hai giật mình, sợ đến mặt mày tái mét: "Con không đồng ý, ba, năm thiên tai lớn như vậy, không phải là ba bảo gia đình con đi chết khi để tụi con ra ở riêng sao?”
Quý Thu Uyển thấy trên mặt ông cụ có chút do dự liền nói: "Chia đi, trước tiên con sẽ nuôi dạy ba anh em tiểu Lạc trong vài ba năm."
Cô ấy chẳng muốn có mỗi thứ gì tốt ở trong nhà, thì đều để chú Hai mang đến nhà họ Triệu với danh nghĩa là đền ơn.
Lý Chiêu Đệ phụ họa thêm: "Ba, mẹ, hai người yên tâm, không bỏ đói được nhà anh hai với ba đứa trẻ đâu, con sẽ cùng chị dâu nuôi dưỡng chúng."
Quý Thu Uyển liếc nhìn cô khen ngợi.
Ông Tô lặng lẽ thở dài: "Ba năm, các con giúp nuôi dưỡng ba năm, mỗi nhà các con ghi nợ lại chỉ phí ăn mặt trong ba năm này của bọn trẻ, để sau này thằng hai nó trả."
Trong thâm tâm chú Hai hiểu rằng, sau khi ra ở riêng, là giao con cho anh em mình nuôi rồi, thì anh ta cũng không có khả năng bảo đảm bản thân mình sống sót qua năm thiên tai này.
Đang định ra hiệu cho vợ tiếp tục làm náo, ai biết được người ta bùn lên một tiếng, quỳ xuống trước mặt hai ông bà: 'Ba, mẹ, để cho con ở lại bên cạnh hai người đi, giặt đồ nấu cơm, bưng trà rót nước, làm cái gì cũng được cả."
Đôi mắt Quý Thu Uyển chợt lóe lên một tia sáng, cô ấy phải đi làm ở hợp tác xã cung ứng, vậy sau khi ở riêng, thì bốn anh em chắc chắn phải mang bọn trẻ đến công binh xưởng để tìm em Tư, mà bên cạnh hai ông bà thực sự phải cần một người để chăm sóc.
Ông Tô khua tay: 'Không cần, tôi với mẹ cô cũng chưa đến bước đó đâu, thằng cả, đi gọi Trưởng thôn với Bí thư đến đây một chuyến."
Tô Quân trợn tròn mắt, tất cả đều ra riêng rồi, vậy lấy đâu ra lương thực để đưa nhà họ Triệu, mà không đưa lương thực thì chú Đại Hải sẽ gả Bình Bình cho một tên ngốc của gia đình thư ký ở trên thị trấn: "Mẹ, con phải lấy Bình Bình."
"Được thôi." Chưa kịp đợi cho Tô Quân lộ ra vẻ vui mừng, Quý Thu Uyển tiếp tục nói: "Đợi một lúc nữa Trưởng thôn và Bí thư đến, chúng ta sẽ chia nhà ra, mẹ với ba con giữ một phần, em gái con một phần, phần còn lại sẽ cho con, lấy vợ cũng tốt, đi học cũng xong, con muốn thu xếp thế nào cũng được, cho dù là ở rể con thích là được...
"Con, con mới mười sáu...
"Không còn nhỏ nữa." Quý Thu Uyển vỗ vỗ vào vai của cậu ấy và Triệu Bình Bình rồi cười: "Nếu đã muốn kết hôn vậy thì phải gánh lấy trách nhiệm, gả cho người đàn ông tốt thì không lo cơm ăn áo mặc, đừng để cho Bình Bình thất vọng đấy, nỗ lực lên, cuộc sống đều đến và đi như vậy."
Tô Quân nghẹn ngào.
Đôi mắt Triệu Bình Bình u ám, cô vùng tay ra khỏi cậu ấy và chạy ra ngoài.
"Bình Bình." Tô Quân co chân đuổi theo cô ấy. Lý Chiêu Đệ nhìn khuôn mặt mỉm cười của chị dâu rồi xoa hai tay với nhau trong ý thức: "Chị dâu, chị thật sự muốn tách Tô Quân ra sao?"
"Con cái đều biết muốn kết hôn rồi" Quý Thu Uyển cười: "Tôi còn không buông tay vậy giữ lại để làm gì?"
Lúc trẻ chạy nạn đói, chuyện gì cô ấy cũng đã từng trải qua, huyết thống tình thân đối với cô mà nói còn không bằng bát cháo mà Tiểu Mai và Kiến Nghiệp mang đến lúc sắp chết, chồng và cha mẹ chồng đã cho cô sự ấm áp trong cuộc sống.
Lý Chiêu Đệ không khỏi chép miệng, sao lúc trước không nhìn ra lòng dạ chị dâu sao mà tàn nhãn thế, đối với con trai mình nói không quan tâm là không quan tâm, nói tách ra liền tách ra luôn.
Trưởng thôn và Bí thư rất nhanh đã đến nơi, ông Tô đưa ra một quyển sổ ghi chép: "Thằng Ba không chia phần lương thực, tiên thì có một phần."
Chú Hai lúc này không giả câm nữa, đứng gào lên là không công bằng, mấy anh em nhà nào cũng có ít nhất là một công nhân, chỉ có duy nhất vợ chồng bọn họ là vẫn còn cày đất làm nương, năm nay lại không có thu hoạch, nếu không chia cho nhiều hơn một ít thì làm sao mà sống đây.
Bí thư và Trưởng thôn liếc nhìn anh ta rồi nhìn lại ông Tô.
Ông Tô gõ gõ tẩu thuốc nói: "Cả năm nay thằng Hai đến làm việc, mọi người đều thấy hết cả rồi chứ?."
Bí thư và Trưởng thôn nhìn nhau không nói, mà đều nghĩ đến Triệu Đại Hải.