Chương 563: Câu Hôn (1)
Chương 563: Câu Hôn (1)Chương 563: Câu Hôn (1)
"BaI" Chú Hai nói: "Chẳng phải trước đây chị dâu cả muốn sắp xếp cho Bình Bình đi học sao? Thật ra cuộc hôn nhân này con thấy có vẻ tốt đấy, gia đình chúng ta cũng không phải thiếu mấy đồng tiên học phí, đợi hai đứa kết hôn thì cùng nhau đi học. Với thành tích của hai đứa nó, đâu biết chừng nhà họ Tô lâu đời của chúng ta lại có thể xuất hiện thêm hai sinh viên nữa đấy."
Ông anh cả đập tay vào đôi giày cỏ xụ mặt nói: "Ba không đồng ý."
Cả người Triệu Bình Bình run lên cầm cập, đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi khi nghe những lời này.
Tô Quân nắm chặt tay cô ấy đau lòng nói: "Ba, con và Bình Bình thật sự yêu nhau, cầu xin ba cho chúng con kết hôn."
"Ông, bà!" Tô Quân quay đầu sang nhìn hai ông bà ở trên chiếc giường lò, quỳ lạy dập đầu xuống đất: "Con xin hai người..."
Trái tim mẹ Tô chợt quặn đau trước lời thỉnh cầu của cháu trai, bà ấy không khỏi nắm chặt vạt áo trước ngực.
"Yêu nhaul Ha..." Lý Chiêu Đệ cười mỉa mai: "Tiểu Quân, lời này của cậu nói nghe dễ dàng quá, sao chúng ta có thể dây vào nhà họ Triệu bọn họ chứ? Vì Triệu Đại Hải cứu chú hai của cậu, nên gia đình chúng ta bị mất phần công việc vẫn chưa xong."
"Rồi là tết đến, cứ dăm bữa nửa tháng trước sau đều đến để hỏi mang về bao nhiêu là lương thực, trong lòng cậu không nhớ sao? Đấy, cậu lại còn muốn lấy con gái nhà người ta, cậu cũng không sợ gia đình quỷ hút máu kia hút khô máu gia đình chúng ta sao?”
"Không phải đâu, chú... chú Đại Hải nói là chỉ cần nhà chúng ta đưa ba trăm cân lương thực, và một trăm tệ thì sau này sẽ không dính líu gì đến Bình Bình nữa." "Ba trăm cân lương thực! Một trăm tệ!" Vợ của chú Hai nổi giận: "Bình Bình, cô là búp bê vàng hay búp bê bạc vậy? Ba cô còn thực sự dám mở miệng sao? Cũng không sợ nghẹn chết ông ta à? Đừng nói là ba trăm cân lương thực, cô có tin không, bây giờ tôi ra ngoài kêu lên là nhà chúng tôi đồng ý đem mười cân lương thực để cưới vợ cho Tiểu Quân, thì có bao nhiêu là cô gái tranh nhau bước vào cửa đấy."
Triệu Bình Bình cụp đầu xuống, trong đôi mắt là một khoảng im lặng chết chóc.
Lý Chiêu Đệ nói thêm vào: "Không cần lương thực cũng có người nguyện ý được gả vào đấy."
Một nhà có bốn người là công nhân, còn có một người là thông gia đang làm quan lớn ở Bắc Kinh, xung quanh đây ai lại chẳng muốn kết thông gia với gia đình bọn họ chứ.
Lúc trước nếu không phải xem xét việc cho Tiểu Quân đi học, thì việc hôn sự của cậu ấy đã định đoạt từ lâu rồi.
Triệu Bình Bình giằng tay Tô Quân ra, phục xuống đất quỳ lạy ông bà Tô rồi đứng lên thơ thẩn đi ra ngoài.
Tô Quân hoảng sợ vội vàng đứng lên kéo cánh tay cô ấy lại nhìn ông bà Tô van xin: "Ông, bà... cháu xin ông bà, sau này cháu sẽ trả lại, cứ xem như là cháu mượn của ông bà đi."
Bà Tô như nghẹn cứng con tim khi nghe những lời này của đứa cháu trai, tức muốn nôn ra máu để vơi bớt lửa giận.
Cậu ấy nghĩ gia đình mình lương thực nhiều lắm sao! Ba trăm cân lương thực, một trăm tệ! Cậu ấy đã từng nghĩ đến khái niệm năm thiên tai là gì chưa?
Cặp mắt sắc bén của ông Tô quét qua nét mặt non nớt của đứa cháu trai: "Bà nó, mở thùng lương thực ra và các tủ to nhỏ trong nhà ra, để cho nó mở mắt mà nhìn cho kỹ nhà chúng ta còn bao nhiêu lương thực." Bà Tô kéo chiếc chìa khóa ở nơi thắt lưng quần ném cho chú Hai: "Chú cháu mấy người cùng nhau xem đi."
Chú Hai nhận lấy và mở miệng định nói gì đấy, nhưng cuối cùng lại lúng túng ngậm miệng lại rồi mở cái tủ đặt ở trên giường lò.
Tất cả lương thực lẻ tẻ nằm rải rác ở giường trên giường dưới, ba túi khoai tây, hai túi khoai lang sấy, một túi bột mì khoai tây, những thứ còn lại là rau khô như nấm, hải sản phơi khô, rong biển và một bình mạch nha, một cân đường mật, một cân đường trắng, hai lạng dầu và nửa gói muối.
"Từ sau tháng mười một năm ngoái thì ở đây chúng ta không có một giọt nước." Ánh mắt lạnh lùng của bà Tô liếc nhìn đứa con thứ hai và đứa cháu trưởng tôn.
"Ba túi khoai tây, hai túi khoai lang sấy là đồ tích trữ từ năm ngoái, phần còn lại đều là do em gái nhờ người gửi đến đấy."
Chú Hai mấp máy môi ấp úng nói: "Không phải em gái trồng mười mẫu đất sao, mùa tới lại nhờ nó mang giùm một ít chứ..."
Đôi mắt Tô Quân sáng lên và khẩn thiết nhìn ông bà mình.
"Ha!" Quý Thu Uyển vội vàng từ thị trấn hợp tác xã mua bán trở về đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn chú Hai cười nói: "Sao chú không nói với tôi là đại đội chúng ta còn mấy trăm mẫu đất?"
Chú Hai: "Phương nam mưa nhiều, lương thực nơi đó của nó lại không thiếu."
Đôi giày rơm trong tay anh cả bốp' một cái trúng vào mặt chú Hai: "Em gái nợ cậu? Hay là đó là của cậu?"