Chương 562: Ruộng, Qua Lại (3)
Chương 562: Ruộng, Qua Lại (3)Chương 562: Ruộng, Qua Lại (3)
Lúc Triệu Khác gọi điện thoại cho Vương Tuấn và Mạnh Tử Hành nhờ bọn họ thu xếp nhà cửa đã có nói, Tân Thục Mai và Cố Đan Tuyết sẽ đến.
Tô Mai gật đầu, giới thiệu cho hai bên làm quen.
Trâu Thu Mạn lấy bao lì xì đưa cho Cố Đan Tuyết: "Câm lấy mua kẹo ăn nhé."
Cố Đan Tuyết nhìn Tô Mai.
Tô Mai gật đầu.
Cố Đan Tuyết nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Trâu Thu Mạn khen cô bé vài câu, rồi cũng đưa cho Tiểu Du Nhi một cái, nói là bù tiền mừng tuổi, trong lời nói có nhắc tới ba đứa Tiểu Hắc Đản, không khỏi mang theo tưởng niệm.
Nhân lúc bọn họ nói chuyện, chính ủy Tống ôm Tiểu Du Nhi đến nhà họ Cố vẫn đang xây móng.
"Đồng chí Tô." Đại Bàn đeo sọt tre, trong tay xách theo hai con vịt của Tiểu Trang đi vào sân: "Thơm quá à, nấu món gì ngon đấy?"
"Cua hấp với hến xào." Tô Mai lấy hai cái ghế dựa ở hành lang đến: "Mau tới đây ngồi đi, mới xuống núi à?"
"Mới xuống một lúc,' Đại Bàn buông sọt tre xuống, đưa cho Tô Mai nói: "Nghe Tiểu Vương nói các cô về rồi, tôi và Tiểu Trang đến thăm, sẵn tiện cho mọi người ít đồ ăn."
Tô Mai nghiêng người ra nhìn, mặt trên là các loại nấm, phía dưới là mộc nhĩ, đều là rau cải.
Tiểu Trang đưa vịt cho Tô Mai: "Giăng lưới bắt, không có bị thương, đều là vịt mẹ đang đẻ trứng." Trên chân vịt cột dây, Tô Mai gật đầu, đặt xuống đất, vào nhà lấy kéo xén cánh hai con vịt, rồi ném vào chuồng vịt: "Mẹ, Đan Tuyết, hai vị này là bếp trưởng Đại Bàn và bếp viên Tiểu Trang ở nhà ăn nông khẩn."
"Đại Bàn, Tiểu Trang." Tần Thục Mai kêu: "Lại đây ngồi nào."
Cố Đan Tuyết đứng dậy lần lượt chào chú.
"Mẹ tôi và Cố Đan Tuyết con gái nuôi nhận ở thủ đô." Tô Mai chỉ vào hai người giới thiệu.
Hai người lễ phép gọi một tiếng 'bác gái, rồi lấy quả dại lên đưa cho Cố Đan Tuyết.
Trong lúc nói chuyện, Triệu Khác đã ôm theo Tiểu Du Nhi, dẫn Chính ủy Tống, Cố Bát, Giang Mẫn, Mạnh Tử Hành và Thái Giai Vị đến.
Tô Mai vội vàng xuống bếp dọn đồ ăn lên, có trứng gà tráng, nộm tai heo, chân giò hun khói xào nấm, khứa cá còn chừa lại.
Một bàn ngồi không đủ, chia ra hai bàn nam nữ, Tô Mai khui chai rượu Phượng Tường cho bàn của Triệu Khác, bên bàn các cô thì uống nước trái cây.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Mai thấy Đại Bàn hình như có chuyện muốn nói với chính ủy Tống và đoàn trưởng Triệu, nên không ở lâu, dọn sọt tre, bỏ vào ít hàu sống, lại lấy túi kẹo sữa cho nó và Tiểu Trang.
"Chúng ta không phải trẻ con mà ăn kẹo cái gì, để cho Đan Tuyết và Tiểu Du Nhi đi." Đại Bàn giơ tay đẩy về: "Nghe Tiểu Vương nói, hai ngày nữa cô định đi cắt cải dầu à?"
"Ừ" Tô Mai lấy kẹo, không từ chối nữa.
"Cần giúp đỡ gì không?"
"Không cần đâu, cũng không bao nhiêu."
"Vậy được rồi, cắt xong thì kéo qua quảng trường ngoài nhà ăn phơi đi, lúc xay ngũ cốc tôi nghiền giúp cô luôn thể."
"Được."
Tô Mai tiễn Đại Bàn và Tiểu Trang đi rồi thì trở về, Giang Mẫn đang chà nồi rửa chén rồi.
Phòng tắm vào mùa đông đã dọn chậu phơi nắng, sau khi trở vê vẫn chưa đặt ra lại, Tô Mai đổ hai xô nước vào cái nồi đã rửa sạch, bắt lên bếp củi, nấu nước tắm.
Trong nhà chính, chính ủy Tống, Mạnh Tử Hành, Triệu Khác, Cố Bát, còn có Vương Tuấn đã cơm nước xong đến đây, lải nhải kể về tình huống bên ngoài và đội đặc chiến, quân đồng tử ở thủ đô.
Thấy Trâu Thu Mạn và Thái Giai Vi đều sắp không chịu nổi nữa, mọi người mới giải tán.
Tô Mai rửa mặt xong lên giường nằm, không nhịn được ngáp một cái, hỏi Triệu Khác: "Mai anh đi làm à?”
"Ừ-" Triệu Khác lấy khăn lông lau đầu, rồi tiện tay ném lên lưng ghế, xốc chăn lên giường nói: "Ngủ đi."
Tô Mai luồng tay mơn trớn tóc rồi dùng dị năng hút hơi nước trên tóc anh, sau đó lăn vào nằm trong lòng, ôm eo anh nói: "Sáng nay đồng chí Trần tới tìm em, nói muốn dùng lương thực đổi phiếu gạo với em, em đồng ý rồi."
Triệu Khác: "Lúc đổi nói rõ ràng với cô ta, ở những nơi thiếu lương thực nghiêm trọng thì có phiếu gạo vẫn không mua được lương thực đâu, nếu cô ta muốn gửi về nhà thì tốt nhất vẫn nên gửi lương thực."
Tô Mai hoảng sợ: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"
"Ừ;' Triệu Khác vỗ lưng cô trấn an: "Anh ba nói, kiều mạch ở quê chưa kịp thu hoạch đã chết khô hết, những cây trồng khác cũng vậy."
"Vậy trong nhà..." Tô Mai ngồi bật dậy, lo lắng hỏi: "Có phải đã nghèo rớt mồng tơi rôi không?"
"Không có, mấy anh chị dâu trong nhà còn đi làm mà, bọn họ tiết kiệm một chút, còn nữa, cuối tháng trước anh nhờ Vương Tuấn gửi khoai tây qua cầm cự, yên tâm đi, không sao đâu."
Bên này Tô Mai mới vừa thở phào nhẹ nhõm, nhà cũ họ Tô ở cách xa ngàn dặm lại giăng đầy mây đen.
Ba Tô ngồi xếp bằng trên chiếc giường lò, tay phải chống lên chiếc bàn trên đó, cầm lấy tẩu thuốc hít một hơi thật dài. Ánh mắt nặng trĩu nhìn đứa cháu trai đích tôn Tô Quân đang quỳ dưới đất, trong lòng thất vọng đến nhường nào.