[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 582 - Chương 582: Đặc Biệt (5)

Chương 582: Đặc Biệt (5) Chương 582: Đặc Biệt (5)Chương 582: Đặc Biệt (5)

Thầy Uông và bảo mẫu mang lồng cơm lên, mời mọi người ăn cơm, Triệu Khác nhìn đồ cầm về một chút, đi đến phòng chứa đồ lấy một ít diêm tiêu mùa hè dùng để làm mát cho Tô Mai, chế một ít đá lạnh, ngoại trừ đầu heo và móng heo kho trong đêm, toàn bộ những thứ còn lại dùng lá chuối tây quấn hờ đặt trong hộp đổ đầy đá lạnh.

Lúc đang ăn cơm, Giang Mẫn cũng biết Tô Mai mang thai, không khỏi lo lắng bắt mạch cho cô.

Trừ không thể ngửi mùi cá tanh, không thích ăn thức ăn hầm có mùi thuốc, Tô Mai cũng không có cảm giác đặc biệt gì: "Không có việc gì, cơ thể tôi khỏe lắm."

Giang Mãn và Cố Bát lại không lạc quan như vậy, người bệnh tim sinh con rất nguy hiểm.

Dùng cơm xong, Mạnh Tử Hành và Vương Tuấn còn ở nhà chính nói chuyện với anh em Tiểu Hắc Đản, Giang Mẫn và Cố Bát đã đỡ ông cụ Cố về phòng của ông và thây Uông ở phòng phía đông.

"Ông chú" vừa vào nhà, Giang Mẫn không giữ được bình tĩnh nói: "Công việc trong tay đồng chí Tô, nếu không ông để phó sư đoàn trưởng Triệu khuyên cô ấy dùng lại trước đi."

Ông cụ Cố vuốt ve nhẫn ban chỉ trên tay, cho dù mỗi loại tư liệu trong tay Tô Mai, ông đều là người yêu cầu cấp trên, ông cũng là người đem về, nhưng cụ thể là cái gì thì ông cũng không biết, đều bị Triệu Khác đánh dấu thành một loại ký hiệu đặc biệt."

Lần này ông ra ngoài, trên danh nghĩa là dẫn bọn nhỏ đi thăm bạn, trên thực tế là muốn lấy mấy loại tài liệu trong tay Tô Mai.

Trâm ngâm một lát, ông cụ Cố nói: "Mặc dù tôi không biết gân một năm qua Tô Mai đã nghiên cứu chế tạo cái gì, nhưng vì vận chuyển những tư liệu kia đến, chúng ta lần lượt hi sinh bảy nhân viên công tác."

Theo mấy kiểu không giống nhau, việc sử dụng máy bay không người lái ra đời, một số quốc gia rõ ràng là gấp đến đỏ mắt, những con chó ria mép xông vào, giống như chuột trong cống nước, ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó và vẫn chưa từng yên tĩnh.

Cố Bát đi hai vòng trong phòng: "Thật sự không được thì để Cố Miểu đến một chuyến đi? Mấy năm trước không phải cô ấy tạo ra thuốc trợ tim à?"

Ông cụ Cố xua tay: "Tôi thấy các người quan tâm quá sẽ bị loạn, đến đây mấy năm, mấy người có thấy Tô Mai bị bệnh chưa?”

"Nhưng sự thật bây giờ là tình trạng cơ thể của cô ấy không tốt như hai năm trước." Giang Mãn vội nói.

Triệu Khác cầm phích nước nóng đi rót, đi đến cửa phòng bếp không khỏi vểnh tai lên.

Nghe được bọn họ đáng nhắc đến Tô Mai, Triệu Khác buông phích nước nóng xuống, gõ cửa một cái.

Ba người giật mình.

"Là tôi."

Nghe là giọng Triệu Khác, Giang Mẫn thở phào một hơi, mở cửa ra.

"Lỗ tai của Tiểu Mai còn thính hơn cả tôi, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, có việc đừng bàn tán trong nhà." Triệu Khác vẫn luôn giữ liên lạc với ông cụ Cố, tuy Tiểu Mai hơi suy đoán nhưng chưa từng hỏi bao giờ.

Cố Bát và Giang Mẫn chột dạ gật đầu, lên tiếng với ông cụ Cố, về nhà trước.

Ông cụ Cố chỉ cái ghế bên cạnh: "Hai người kia mặc dù hơi quan tâm sẽ bị loạn, thế nhưng họ không nói sai, công việc của Tiểu Mai tốt nhất nên dừng lại, qua ba tháng đầu lại nói tiếp. Để cô ấy bận rộn ngày đêm như nửa năm nay, đứa bé này..." Triệu Khác cảm thấy chìm xuống, vô thức lấy thuốc trong túi ra.

Ông cụ Cố chụp lấy ném lên bàn: "Chuyện có bao lớn, người nào cũng không kiềm chế được."

Triệu Khác miễn cưỡng cười: "Ông nói dọa người như vậy..."

"Đây là căn dặn, cũng là nhắc nhở. Sinh hoạt lẫn lộn ngày đêm tổn thương cơ thể nhất, đừng nói Tiểu Mai có bệnh tim còn đang mang thai, chỉ là một người bình thường, thời gian dài ai có thể chịu được?"

Triệu Khác nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu: "Ban đêm tôi nói với cô ấy..."

Sau khi tiễn gia đình Mạnh Tử Hành và cha con Vương Tuấn rời đi, Triệu Khác dẫn theo mấy người con trai đi chọn lương thực, rau dưa và một số thứ đồ khác đưa đến nhà ăn Nông Khẩn.

Tô Mai mở tủ quần áo trong căn phòng xép phía tây ra, đảo qua quần áo trong đó một lượt, mới phát hiện năm nay cô vẫn chưa động đến kim chỉ lần nào. Mấy năm trước cô thỉnh thoảng vẫn có thời gian làm một vài bộ quần áo gửi đi cho mấy đứa trẻ.

"Cô tìm cái gì vậy?" Bảo mẫu bước vào cười nói.

"Tìm quần áo tắm rửa cho ba người kia."

Bảo mẫu mở một chiếc rương bằng gỗ lim dựa sát tường, lấy ra ba chiếc quân lót và ba chiếc áo lót ra: "Tôi đã chuẩn bị từ sáng sớm rồi."

Tô Mai cầm lấy, sờ sờ, tất cả đều là loại vải bông được dệt thủ công ở nhà, bởi vì đã được giã qua nên sờ vào rất mềm mại, mang theo mùi hương cây ngải thoang thoảng. Lại nhìn một lần nữa, trong rương còn có áo lót màu trắng màu xám, quần, giày và tất màu xám trắng.

"Dì Trà." Tô Mai cảm động ôm lấy bà ấy: "Cảm ơn dì!"
Bình Luận (0)
Comment