[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 583 - Chương 583: Mời Khách (1)

Chương 583: Mời Khách (1) Chương 583: Mời Khách (1)Chương 583: Mời Khách (1)

"Khách khí làm gì chứ." Bảo mẫu vén tóc phía dưới, hai vành tai đỏ bừng đi đến mở bọc hành lý mà mình đã mang về lúc chiều kia ra: "Đây là thím Lưu đưa cho cô, tôi đã xem rồi, có một số loại vải tốt, cô có muốn tôi làm một chiếc váy áo rộng rãi không?”

Bởi vì phía bên coi trọng nên bà ấy và thây Uông càng lúc càng bảo vệ Tô Mai nghiêm khắc chặt chẽ hơn nữa, chỉ cần là những thứ đến tay cô, bọn bọ đều phải kiểm tra trước một lần.

Tô Mai chạy đến đưa quần áo và khăn mặt lớn cho Triệu Cẩn rồi quay lại lật xem các loại phải, hầu hết đều là vải Bình Dương thông thường, vai may đồ lao động, vải có hoa văn nghiêng, kaki, vải nhung kẻ và vải pô pơ lin: "Sau thím lại đột nhiên đưa cho tôi nhiều nguyên liệu vải như vậy?"

"Còn có cả len sợi nữa." Bảo mẫu dịch chuyển số vải phía trên, nói: "Không phải một mình thím của cô đưa đâu, lúc thầy Triệu gọi điện thoại đến, cậu của cô và lão tộc trưởng cũng ở bên cạnh. Sau đó, tất cả mọi người đều đã biết tin tức cô có thai, Triệu Cẩn và Niệm Doanh thi đậu đại học rồi. Mỗi nhà một xấp vải hoặc là một cân, hai cân len sợi, hơn mười nhà gom góp lại nên mới nhiều như vậy đấy."

Tô Mai nhíu mày: "Ngày mai tôi phải gọi điện cho bọn họ, nếu không mấy ngày nữa bọn họ sẽ làm ra số quần áo từ giờ đến mười tuổi cho đứa nhỏ trong bụng tôi mất."

"Không cần gọi điện đâu." Triệu Khác đứng ở cửa nói: "Anh đã nói với lão tộc trưởng và cậu của em rồi, ngày kia sẽ đưa Tiểu Hắc Đản đến chỗ bọn họ ở hai ngày, hãy để Tiểu Hắc Đản nói với bọn họ đi, em nói trong điện thoại cũng không khuyên được đâu."

Tô Mai gật gật đầu, chọn ra mấy cân sợi len lông cừu màu xanh lục quân đội: "Dì Trà, quần áo của tôi đã đủ mặc rồi, khoan hằng may mới. Dì giúp tôi may thêm hai bộ quần áo len cho Tiểu Hắc Đản được không?"

Đã lâu như vậy nhưng cô vẫn chưa thể học được cách dệt quần áo lông.

"Được."

Để bảo mẫu ở lại phòng dọn dẹp đồ đạc, Tô Mai đi theo Triệu Khác ở về phòng.

"Tiểu Mai." Triệu Khác đỡ cô ngồi xuống trước bàn sách: "Chúng ta hãy tạm gác chuyện công việc sang một bên được không?”

Tô Mai gật gật đầu: "Bản vẽ đã vẽ xong rồi, phần còn lại chỉ là sản xuất mô hình và nước sơn tàng hình mà thôi."

Máy bay chiến đấu tàng hình xuất hiện sớm nhất từ nước D và thực hiện chuyến bay đầu tiên thành công vào trước Giáng Sinh năm 1944. lịch sử đã từng đánh giá rằng nếu được nghiên cứu phát minh sớm hơn một chút nữa, nó chắc chắn sẽ viết lại kết cục của thế chiến thứ hai.

Cái gọi là tàng hình đang đề cập đến việc tránh sự thăm dò của radar.

Nếu muốn tránh radar, việc đầu tiên chính là lợi dụng thiết kế của thân máy bay, hai là nước sơn.

Vào năm nhất đại học, vì đã từng nhiều lân tham gia vào các cuộc thi đấu mô hình máy bay không người lái nên cô được các đàn anh đàn chị gọi đến giúp đỡ bọn họ thu thập các tài liệu về máy bay chiến đấu tàng hình, sử dụng chúng để chế tạo một mô hình máy bay chiến đấu tàng hình, tham gia các cuộc thi quốc tế lớn.

Trong đầu cô có không ít tư liệu, nhưng trước khi sản xuất, cô nhất định phải hiểu rõ trình độ công nghiệp của thời đại này trước. Cho nên suốt một năm qua, cô vẫn luôn điều chỉnh phương án, nếu quá lạc hậu thì không thể áp chế được người khác, quá tiên tiến lại không thể sản xuất được. Sau một thời gian bận rộn và cho ra rất nhiều bản vẽ hỏng, mãi cho đến tháng tư năm nay, cô mới hoàn thiện một bản kế hoạch dựa trên một số máy bay chiến đấu tàng hình của những thập niên 80-90, và vẽ xong một bản thảo. Trong lòng Triệu Khác ngạc nhiên không thôi: "Xong rồi?"

"Vâng." Tô Mai mở két sắt ra, đưa cho anh xem.

Triệu Khác chỉ có thể hiểu được một số thứ đơn giản, nhưng chỉ đơn thuần nhìn vào hình dạng lưu loát của chiếc máy bay chiến đấu kia, đã biết nó không hề đơn giản rồi.

"Tiểu Mai, nếu bản vẽ này được đưa ra ngoài, kỹ sư của chúng ta có thể làm được không?”

Các kỹ sư của những năm 60 thực sự rất giỏi! Tô Mai đã nhìn vào lịch sử, thực sự rất khâm phục tinh thần thi đua uyên bác của con người ở thế hệ đó: "Chắc chắn có thểt"

"Vậy mô hình kia...'

"Bản vẽ này là em tham khảo từ một số máy bay chiến đấu tàng hình để vẽ ra, không làm mô hình, em không nắm chắc một trăm phần trăm." Tô Mai khó hiểu: "Rất vội sao?"

"Tháng trước, máy bay không người lái do M sản xuất đã lần lượt xuất hiện trên bầu trời của bán đảo Lôi Châu và núi Linh Sơn ở Quảng Tây."

Tô Mai ngạc nhiên: "Bọn họ ngang ngược như vậy sao?”

"Ừ, chưa từng ngừng lại." Triệu Khác nghiêm nghị nói: "Ngày 20 tháng 9 năm 1952. các phi công của sư đoàn Không quân số 2 đã đánh rơi một chiếc máy bay B-29 của lực lượng Không quân M trên bầu trời Thượng Hải, ngày 22 tháng 11 cùng năm, trung đoàn 6 của sư đoàn Không quân số 2 đã bắn bị thương một chiếc máy bay M- PB4Y2; Ngày 25 tháng 7 năm sau, sư đoàn Không quân số 2 đã bắn rơi một máy bay F-47 của lực lượng Không quân M... Đây chỉ là bắn rơi máy bay của M, chưa kể đến hải đảo và các quốc gia khác. Các máy không người lái đã dày đặc xuất hiện trên không phận của đất nước chúng ta, mấy năm nay, các hoạt động khiêu khích và nhìn trộm đất nước chúng ta của bọn chúng càng lúc càng trở nên thường xuyên hơn nữa.
Bình Luận (0)
Comment