Chương 584: Mời Khách (2)
Chương 584: Mời Khách (2)Chương 584: Mời Khách (2)
Tô Mai ngẫm nghĩ, dưới tình huống thiếu hụt máy móc và nguyên vật liệu, yêu cầu cô một mình hoàn thành việc sản xuất mô hình, sau đó đưa vào thử nghiệm trong vòng một hai năm là điều cực kỳ khó. Ngay cả khi cô hoàn thiện mô hình đi chăng nữa, trong quá trình sản xuất, hâu hết chúng đều phải điều chỉnh lại dựa theo tình tình thực tế của nước mình, chuyện này lại cân thêm một khoảng thời gian nữa.
"Đưa ra ngoài đi thôi."
"Ừ-" Triệu Khác cầm một xấp giấy trắng thật dày đặt lên bàn: "Em ngủ trước đi, anh đi xem lại bản vẽ."
Tô Mai gật gật đầu: "Đừng thức muộn quá, ngày mai anh còn phải đi làm đấy."
"Được."
Sau khi tắm rửa đơn giản xong, bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Tiểu Hắc Đản đang ôm chiếc gối nhỏ đứng trước cửa, cô sờ sờ đầu cậu bé: "Muốn ngủ với mẹ sao?”
Tiểu Hắc Đản ôm eo cô gật gật đầu: "Ba Triệu đang làm gì ở trong phòng vậy? Còn đóng chặt cửa nữa."
"Đang vẽ giúp mẹ đấy."
"Mẹ lại làm đồ chơi mới sao?"
"Ừ" Để đối phó với những suy đoán của người ngoài, cô đã đặt năm chiếc chiến xa mô phỏng theo đồ chơi được làm từ năm ngoái ở bên cạnh bàn sách.
Sợ có người vào nhà tìm tòi, mấy chiếc xe kia thường xuyên bị cô đặt ở những vị trí khác nhau ở trên bàn hoặc dưới bàn.
"Là cái gì vậy ạ?” "Là sự kết hợp giữa chiến xa, xe trinh sát đường sắt và xe lửa bọc thép."
Hai mắt của Tiểu Hắc Đản sáng bừng lên: "Xe hơi được trang bị pháo."
Tô Mai bật cười: "Chỉ là một chiếc xe đồ chơi, trang bị pháo gì chứ?"
"Vậy mẹ trang bị cái gì?"
Một khẩu súng máy, vỏ đạn rỗng được làm bằng gõ, không có bất cứ uy lực gì, chỉ là tổng thể nhìn có vẻ oai phong khí phách hơn một chút mà thôi."
Cảnh cửa được mở ra, Triệu Khác đẩy một thùng giấy trên mặt đất: 'Ôm nó về chơi đi."
Tiểu Hắc Đản ném chiếc gối đầu nhỏ trong tay xuống ghế bên cạnh bàn ăn, hoan hô một tiếng, bước đến ôm lấy thùng giấy, vừa mới ôm hai cái đã nghẹn đỏ mặt, không thể nhúc nhích nổi: 'Nặng như vậy sao?"
"Anh Tư, Anh ba." Tiểu Hắc Đản lạch bạch chạy dọc theo hành lang, hét về phía căn phòng xép phía Tây: 'Mau đến đây giúp em thu dọn đồ nào."
Triệu Cẩn đặt cuốn sách nhỏ mua từ hồi nhỏ xuống, đi ra ngoài cùng với Lâm Niệm Doanh.
"Đây là gì vậy?" Lâm Niệm Doanh võ vỗ thùng giấy.
"Mẹ làm chiến xa, chúng ta ôm về phòng lắp ráp vào xem thử."
Tô Mai vừa nhìn thấy thùng giấy đã biết cái mà Triệu Khác dọn ra này không phải là bộ sưu tập của một hai chiếc chiến xa nhỏ mà là năm cái lớn nhất kia: "Đừng lắp ở trong phòng, nó quá lớn, sau khi lắp xong sẽ không thể tháo ra được."
Ba đứa bé gật gật đầu, cố hết sức kéo thùng giấy ra ngoài, bật sáng đèn dưới hành lang lên, ở trong sân mở thùng giấy kia ra, lấy từng bộ phận, từng chiếc động cơ nhỏ và tờ giấy hướng dẫn ra.
Tô Mai đặt khăn lông xuống xem một lát rồi trở về phòng ngủ.
Triệu Khác đóng cửa lại, lấy giấy trắng ra, tiếp tục vẽ bản thảo, bận rộn suốt cả một đêm.
Trong sân, Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh rạng sáng mới đi ngủ một chút, chỉ còn lại một mình Tiểu Hắc Đản mày mò đến hơn bốn giờ sáng mới lắp xong. Sau đó cậu bé rửa mặt rồi đi theo sau Triệu Khác, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Du Nhi chạy ra khỏi nhà, đi đến bộ quân sự cùng huấn luyện với các chiến sĩ khác.
Thầy Uông và bảo mẫu thức dậy làm cơm sáng, không nhịn được cảm thán tuổi trẻ thật tốt!
Lúc Triệu Khác và mãy người con trai đi huấn luyện trở về, Tô Mai vẫn chưa thức dậy.
Đầu heo móng heo được hầm suốt một đêm toả ra mùi thịt của thịt nông đậm.
Thầy Uông cắt một đĩa thịt đầu heo lớn, lại chặt hai chiếc giò heo nhưng vẫn không đủ để bốn cậu bé ăn.
"Cắt thêm một đĩa nữa đi." Ông cụ Cố dặn dò nói, nhìn bốn đứa nhỏ ăn, ông ấy cũng phải thèm.
"Buổi sáng ăn nhiều thịt như vậy, dạ dày liệu có khó chịu không?" Thầy Uông lo lắng nói.
"Không đâu." Tiểu Hắc Đản gặm giò heo, thậm chí còn không ngẩng đầu lên nói: "Số tương thịt mà mẹ gửi cho cháu, không chỉ có bánh bao mà còn cả mì sợi, nửa đêm đói không thể chịu được, cháu đã bật dậy ăn một hơi hết một lọ, ngày hôm sau vẫn đi huấn luyện như thường lệ." Lúc mới bắt đầu không thể chịu được thật, nhưng dần dần cũng đã thích ứng.
Thầy Uông đứng dậy, nhanh chóng cắt thêm một đĩa khác đưa đến.
Tiểu Hắc Đản cầm lá xà lách kẹp thêm hai miếng thịt rồi nhét vào trong miệng, sau đó ăn thêm màn thầu chấm tương, uống cháo gạo non, cậu bé hạnh phúc khẽ híp mắt: "Vẫn là đồ ăn trong nhà ngon nhất, ừm, thật sự không muốn đi chút nào."
"Đừng sợ." Thầy Uông động viên nói: "Chờ đến khi cháu đi, ông sẽ làm cho cháu mấy hũ tương thịt."
"Ông Uông." Tiểu Hắc Đản nở một nụ cười ngọt ngào: "Ông thật tốt."
Thầy Uông cười cười, cầm lấy rau xà lách liên tục cuộn thêm cho cậu bé mấy cái.