Chương 588: Hợp Nhất, Ung Thư Máu (2)
Chương 588: Hợp Nhất, Ung Thư Máu (2)Chương 588: Hợp Nhất, Ung Thư Máu (2)
Tô Mai liếc mắt nhìn Giang Mẫn: "Cô cũng học được cách nói chuyện phiếm từ lúc nào vậy?”
Giang Mãn cười mỉa: "Nghe các y tá trong viện nói."
Tô Mai chỉ coi đây là một khúc nhạc đệm, nhưng không ngờ tối hôm đó Trân Thanh Miêu lại đến đây, trực tiếp hỏi cô: "Đồng chí Tô, cô thấy Nhị Ni nhà tôi thế nào?”
Tô Mai vẽ vời suốt cả một buổi trưa, lúc này mới ra ngoài đi dạo, cầm một miếng dưa lê lên ăn, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều: "Khá tốt."
"Vậy... Vậy thì hãy hứa gả Nhị Ni nhà chúng tôi cho Tiểu Cẩn nhà cô đi? Cô yên tâm, tôi không phải là loại người trọng nam khinh nữ, đảm bảo nhà cô đưa bao nhiêu lễ vật đến hỏi, chờ đến khi nó xuất giá, tôi sẽ trả lại bấy nhiêu."
Tô Mai bị nghẹn một miếng dưa trong cổ họng, ho khan vài tiếng rồi mới nhổ ra.
Cô hít một hơi thật sâu, bình tính nói: “Con trai nhà tôi không cưới cô gái trong quân khu đâu.'
"À, không sao cả, cháu gái bên ngoại của tôi, còn có con gái của anh cả lão Lương, anh hai, cô cứ tha hồ chọn."
"Tam Mao, Tứ Mao." Tô Mai hết lên về phía phòng xép phía Tây, hai cậu bé ngơ ngác chạy ra ngoài: "Đỡ mẹ hai đứa về nhà đi, bà ấy hơi phát sốt rồi."
Trần Thanh miêu sờ sờ trán mình, quả thực hơi nóng: "Đồng chí Tô, cô thật giỏi, không cần xem mạch cũng biết tôi bị bệnh."
Tô Mai: ”..."
Giơ tay lên ném vỏ dưa vào trong chuồng vịt, Tô Mai bất lực xua xua tay với Tam Mao và Tứ Mao: "Mau đưa bà ấy đến bệnh viện tiêm một phát đi." "Tiêm đắt lắm đấy!" Trần Thanh Miêu đau lòng lắc lắc đầu: "Tôi về nhà để Đại Ni nấu cho tôi một chén canh gừng, sau khi uống xong dùng chăn đắp lên để cả người đổ mồ hôi, đảm bảo ngày hôm sau sẽ khỏi."
"Đồng chí Tô, những gì tôi nói cô trở vê hãy suy nghĩ thật kỹ nhé, muốn cháu gái nhà ngoại của tôi hay là nhà chồng, cô cứ nói một tiếng, tôi sẽ gọi điện thoại bảo bọn họ đến đây cho cô xem mặt."
"Dì Tô." Tứ Mao quay đầu lại lẩm bẩm: "Chọn chị họ cháu đi, chị ấy xinh đẹp nhất."
Tô Mai tức giận nhấc chân lên đá thẳng vào mông cậu nhóc một cái: "Học hành được mấy đều công cốc hết rồi, cả ngày chỉ nghĩ cái gì vậy?"
"Ha ha." Tứ Mao cười ha ha nói: "Với thành tích học tập kia của cháu, cha cháu sớm đã không còn trông mong gì nữa rồi, ông ấy nói chờ đến khi cháu tốt nghiệp cấp hai sẽ đăng ký cho cháu nhập ngũ."
"Mẹ cháu nói đi lính mấy năm rồi trở về tìm việc làm." Tam Mao quay đầu lại phụ hoa nói: "Sau đó tìm cho mẹ một nàng dâu, như vậy đời này mẹ đã thoả mãn lắm rồi."
Tô Mai vẫy vẫy tay với hai người, dặn dò: "Đừng nghe mẹ các cháu nói, đưa bà ấy đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng một chút, nếu thực sự phát sốt thì để bác sĩ tiêm cho bà ấy một phát, sẽ nhanh khỏi hơn."
Gần đây lâu lâu mẹ bọn chúng lại bị một trận ốm, hai người cũng đã quen nên không ai để lời nói của Tô Mai vào tai.
Trong lúc ăn cơm, Cố Đan Tuyết đi ra ngoài chơi đã quay trở về, cả người đầy bùn đất, lòng bàn tay và đầu gối đều bị xây xát.
"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Hắc Đản nghiêm mặt.
Niếp Niếp đang nắm tay Mạnh Tiểu Vũ- Người cũng dính đầy bùn đất, khóc nức nở giống như một con mèo hoa nhỏ, bước vào nói: "Còn không phải là vì tên Chu Nhị Nha kia sao, tay cậu ta nhem nhuốc như mực mà lại dám chạm vào quần áo của chị, Tiểu Vũ không cho nên cậu ta đã đẩy Tiểu Vũ xuống ruộng nước. Sau đó... Sau đó chị và Tiểu Vũ xúm lại đánh cậu ta."
"Vâng." Mạnh Tiểu Vũ kiêu ngạo hất cằm lên: "Em đã cắn cậu ta khóc luôn."
Nghĩ đến dáng vẻ Chu Nhị Nha bị Tiểu Vũ cắn đau đến mức bật khóc hu hu, Cố Đan Tuyết bật cười ha ha một tiếng, vui vẻ.
Biết đối thủ đánh nhau chỉ là một cô gái, hơn nữa ba người bọn họ cũng không thiệt thòi gì, sắc mặt của Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn lập tức hoà hoãn lại.
"Em thuộc họ chó sao?" Tiểu Hắc Đản nhéo nhéo cằm Mạnh Tiểu Vũ: "Không ngại người ta bẩn!"
Hai ngày sau khi quay về, cậu bé cũng đã nhìn thấy Đại Nha và Nhị Nha của nhà họ Chu, thực sự không phải là người sạch sẽ lắm, không biết tính cách sạch sẽ gọn gàng lúc còn nhỏ đã biến mất đâu rồi?
Mạnh Tiểu Vũ xoè năm ngón tay ra cào cào: "Vậy lần sau em sẽ cào cậu ta, cào mặt cậu ta thành hoa luôn."
Tô Mai kéo cậu bé đến, giơ tay lên gõ nhẹ một cái: "Cháu học điều này từ ai vậy? Nam tử hán đại trượng phu làm việc phải quan minh lỗi lạc, cào cắn gì đó đều là những hành động không tốt, ngày mai dậy sớm để cha cháu đưa cháu đi huấn luyện quân sự đi."
Mạnh Tiểu Vũ nhìn tay chân của mình: "Cháu còn nhỏ như vậy."
Tiểu Du Nhi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé rồi kéo mạnh: "Anh một tuổi đã bắt đầu huấn luyện, em thế này mà vẫn còn nhỏ?”
Trong khi mấy người đang nói chuyện, Giang Mẫn đã cầm tăm bông nhúng cồn để xử lý xong miệng vết thương cho Cố Đan Tuyết.