Chương 587: Hợp Nhất, Ung Thư Máu (1)
Chương 587: Hợp Nhất, Ung Thư Máu (1)Chương 587: Hợp Nhất, Ung Thư Máu (1)
Tô Mai nhìn vê phía Triệu Khác: "Để hai đứa nhỏ lên đây đi."
Triệu Khác giơ tay gọi Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đến: "Đến đây nói với mọi người vài câu nào!”
Triệu Cẩn xấu hổ xoa xoa mặt, nhìn về phía Lâm Niệm Doanh.
Lâm Niệm Doanh lấy bản nháp mình đã đánh xong từ sáng sớm đưa cho cậu bé.
Triệu Cẩn mở to mắt: "Em còn chuẩn bị cả thứ này?"
"Trước trước khi còn ở phía nam, chúng ta từng tham dự yến tiệc lên lớp của người ta, chẳng phải người đó cũng lên phát biểu sao, em nghĩ nếu đã đều là yến tiệc lên lớp, có lẽ quá trình cũng tương tự nhau thôi."
Mấy người ở bên cạnh nghe vậy vui vẻ không thôi.
Ông cụ Cố vỗ vỗ vai Triệu Khác: "Cậu không nói với bọn nhỏ sao?"
"Tôi tưởng rằng ngài sẽ dặn dò chúng mấy câu chứ?" Triệu Khác cười nói.
Có bản nháp, hai người bọn họ bước lên sân khấu cảm ơn đất nước, cảm ơn Đảng, cảm ơn thầy cô, cảm ơn cha mẹ một cách máy móc công thức.
Triệu Khác mở rượu ra, rót đầy ly cho từng người từng người, sau đó bưng ly lên, dẫn theo Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đi chúc từng bàn một.
Cố Đan Tuyết, Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du Nhi, bà Vương và Thái Giai Vi ngồi ở một bàn khác, Giang Mẫn ngồi với các đồng nghiệp của mình, những người ngồi bên cạnh Mạnh Tử Hành, Vương Tuấn và Cố Bát đều là đồng nghiệp và đồng đội quen thuộc.
Thịt lợn rừng có hương vị đậm đà, da thịt dày, ít mỡ nhiều nạc, trong quá trình hầm có mùi hôi tanh hơn thịt lợn nhà rất nhiều, nhưng những khuyết điểm đó vào tay Đại Bàn và thây Uông đều không thành vấn đề.
Tối đó lợn rừng được đưa đến đây, sau khi xử lý xong xuôi, nó được chặt thành từng miếng ngâm trong nước suối trên núi, qua một đêm, nó không những mất máu loãng mà mùi hôi tanh cũng nhạt đến mức không thể ngửi thấy.
Chần qua nước sôi, cho dầu vào chảo nóng, phi thơm tương lên, đổ nước ấm vào, thêm chút rượu gạo, cho hành gừng, hạt tiêu, quế, hương diệp, ớt khô... Vào, hầm với lửa lớn, cuối cùng cho khoai tây và nấm vào.
Từng miếng thịt chín mềm, khoai tây bột dẻo, nấm hút căng nước canh, xới cơm vào bát, chan nước canh và rau lên trên, ngon không thể diễn tả thành lời.
Một bữa cơm vô cùng náo nhiệt kết thúc, sau khi tiễn khách xong, Triệu Khác dẫn theo bốn đứa con trai đến giúp đỡ dọn dẹp, còn Tô Mai cùng với bà Vương, Giang Mãn, Thái Giai Vi và Trương Ninh đi vê nhà.
"Đồng chí Tô." Hà An Ni- Vợ của Thái Quân Trường đang đứng chờ ở bên đường, nhìn thấy Tô Mai đến đây, cô ấy chào hỏi và mở miệng trước: "Tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?”
Bước chân của Tô Mai chậm lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với những người khác: "Cô nói đi!"
"Con cả nhà cô cũng không còn nhỏ nữa, thằng bé định tìm một người vợ như thế nào? Cô có muốn tôi giới thiệu cho cô một người không?"
"Vẫn còn nhỏ." Tô Mai khẽ mỉm cười: "Không vội."
"Nhỏ gì nữa chữ, đứa nhỏ này không ở trước mặt mình, chẳng mấy chốc sẽ trưởng thành thôi, đợi đến khi nó tốt nghiệp rồi mới tìm vợ thì mấy cô gái tốt trong quân khu của chúng ta đã bị người khác chọn xong rồi."
"Không sao cả." Khoé miệng Tô Mai khẽ nhếch lên, hứng thú nói: "Các cô gái trong trường học càng nhiều hơn nữa, nếu không nhìn trúng người nào trong trường học thì chúng tôi sẽ nhờ họ hàng ở Hoa Thành giới thiệu giúp một người, nếu Hoa Thành không có thì chúng tôi sẽ đến Kinh Thị."
Hà An Ni nghẹn họng: "Ánh mắt của mấy người thật cao!"
Tô Mai không hề khiêm tốn mỉm cười nói: "Con trai nhà chúng tôi vừa đẹp trai vừa xuất sắc, chắc chắn phải kén chọn rồi."
Hà An Ni: "..."
"Chị dâu Hà, chị còn có chuyện gì khác nữa không? Nếu không thì tôi về trước đây, tôi vẫn đang làm dở một món đồ chơi."
"Khoan đã!" Hà An Ni lập tức nắm chặt ống tay áo của Tô Mai, thở dài: "Tôi cũng không vòng vo với cô nữa, người nhờ tôi làm mai mối chính là vợ của Chu Trường Cung- Trần Oánh, đối tượng đang nói đến là con gái nuôi của bọn họ, Lâm Y"
Không quen biết.
Tô Mai hất tay cô ấy ra: "Chị dâu Hà, Trân Oánh và tôi bất hoà với nhau, tôi không tin chị không biết điều này, chưa kể đến con trai chúng tôi còn nhỏ, trước mắt chưa nghĩ đến chuyện hôn nhân, nhưng cho dù sau này cưới vợ đi nữa thì cũng không đến lượt con gái của Trần Oánh đâu."
Giang Mãn đang chờ ở bên cạnh, thấy vậy vội vàng vẫy vẫy tay với Tô Mai: "Tiểu Mai, nhanh nào, tôi đang chờ cô lấy xà phòng giặt quần áo cho tôi đấy."
Tô Mai khẽ gật đầu với An Ni, lướt ngang qua người cô ấy đi về phía trước: "Đi thôi."
Giang Mãn quan sát Hà An Ni mấy lần, đuổi theo Tô Mai nói: 'Cha của Lâm Y là Lâm Thành lúc còn trẻ đã từng cứu Thái Quân Trường, sau khi Lâm Thành qua đời, Thái Quân Trường đã định ra hôn sự từ nhỏ cho Lâm Y và con trai mình. Nhưng nghe nói gần đây con trai của ông ta đang thích con gái của một giáo sư trong trường."