Chương 594: Ép cưới, hoài nghỉ (4)
Chương 594: Ép cưới, hoài nghỉ (4)Chương 594: Ép cưới, hoài nghỉ (4)
"Thật không có cách gì với em." Triệu Khác bất đắc dĩ mà buông tiếng thở dài, quét mắt nhìn Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, Cố Đan Tuyết đã ngồi tốt ở phía sau, liền khởi động xe.
"Từ từ, chú Triệu, từ từ con..."
Triệu Cẩn mở cửa sổ xe nhìn vào bên trong đại viện: "Là Nhị Ni."
Triệu Khác cùng Tô Mai cũng nhìn thấy, Nhị Ni xách theo hành lý vừa chạy nhanh vừa gọi.
Tô Mai tuy rằng biết cao tam đối với học sinh là một năm rất quan trọng, nhưng nhìn Nhị Ni chạy tới, trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái.
Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, Trần Thanh Miêu đứng trong đất trông khoai lang đỏ nhắc tới hai đứa con gái của mình, lòng tràn đầy vẻ từ ái cùng tự hào.
Làm mẹ, cô có lẽ là không đủ tiêu chuẩn, nhưng thật lòng thật dạ mà yêu thương con chân thành tha thiết.
"Cố Đan Tuyết!" Nhị Ni thở hồng hộc mà chạy nhanh tới trước mặt, nhìn qua cửa sổ xe nhìn về phía Cố Đan Tuyết đang ngồi, cả giận nói: "Cô sao lại không gọi cho tôi? Nếu không phải Đổng Tất nhìn thấy cô xách theo hành lý đi vê bên này, rồi nói cho tôi biết một tiếng, tôi còn ở nhà chờ cô đấy."
"Mẹ cô bệnh nặng như vậy, cô không ở lại mà chăm sóc mẹ cô sao?" Cố Đan Tuyết thò đầu ra nhàn nhạt nói.
Nhị Ni bị nghẹn, buông hành lý trong tay ra, xoa xoa mắt, cũng không biết là tay đang lau nước mắt hay là lau mồ hôi: "Mẹ tôi không cho tôi ở nhà, bà ấy hy vọng tôi có thể đậu đại học."
Sắc mặt Tô Mai lập tức phức tạp quay đầu nhìn Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh vây vây tay: "Hai người các ngươi nhích lại một chút đi." Xe jeep k469 có năm chỗ.
Triệu Khác trâm mặc mà xuống xe, cầm hành lý của cô ta đặt lên đỉnh xe, lấy dây thừng cột lại.
Cố Đan Tuyết không vui mà ngồi cạnh Lâm Niệm Doanh, chừa cho cô ta một nửa chỗ ngồi.
Tô Mai có thai, Triệu Khác suốt một đường đi không dám chạy quá nhanh, vì vậy hai giờ mới tới Hoa Thành.
"Đưa Nhị Ni tới trường học trước." Tô Mai nói.
Triệu Khác gật đầu một cái, đảo tay lái đi tới Thị Nhất Trung.
Xe còn cách cổng trường học chừng một trăm mét liền dừng lại, Triệu Khác tháo bỏ dây thừng, lấy hành lý xuống: "Đi báo danh đi."
"Đan Tuyết không xuống à?"
Tô Mai ngó mắt nhìn cổng trường học sinh đang đi tới lui: "Con bé không ở ký túc, ngày mai trực tiếp đi học là được."
Nhị Ni ngạc nhiên nói: "Đan Tuyết, không phải cô nói ở cùng tôi tới tốt nghiệp sao?"
Cố Đan Tuyết sửng sốt: "Tôi nói khi nào?"
"Lúc vừa mới thi cao nhất."
Lúc vui vẻ nên thuận miệng mà nói câu kia, Cố Đan Tuyết dĩ nhiên không có ấn tượng gì: "A, hiện giờ tôi không muốn ở."
"Cô nói chuyện không giữ lời!"
"Cô còn nói, cả đời này chỉ quen một người bạn là tôi thôi, trở lại quân khu không phải cô vì Hàn Nhị Nha mà không để ý tới tôi à."
"Tôi, tôi đó là thấy cô ấy đáng thương..." Triệu Khác giãm chân ga, lái xe rời khỏi cổng trường, để lại một làn khói xe.
Lâm Niệm Doanh cười như không cười mà nhìn Cố Đan Tuyết: "Các cô thật ấu trữ"
Khuôn mặt Cố Đan Tuyết đỏ lên.
Biết Triệu Khác, Tô Mai dẫn theo ba đứa trẻ tới đây, mợ Lưu cùng con dâu sáng sớm đã chuẩn bị đồ ăn.
"Tiểu Mai" Xe vừa mới dừng ở trước cửa, mợ Lưu liền vội vội vàng vàng mà chạy tới mở cửa xe, cẩn thận đỡ Tô Mai xuống xe nói: "Có mệt hay không?"
"Mợ" Tô Mai buồn cười nói: 'Con cảm thấy hình như trong mắt mợ con chính là một loại phiền phức."
"Đang mang thai, còn nói bậy bạ gì đấy." Mợ Lưu tức giận mà vỗ cô một cái nhẹ nhàng, thuận miệng nói một tràn lời may mắn.
Tô Mai xấu hổ mà sờ sờ mũi: 'Cậu đâu?"
"Ở thư phòng." Lưu Văn Hạo cầm lấy hành lý của Cố Đan Tuyết nói.
Nói đến, Tô Mai cũng hơn nửa năm không tới, lần gần nhất tới là lúc ăn tết.
"Con đi xem."
"Đi thôi" mợ Lưu cười nói: "Ông ấy cứ nhắc tới con mãi."
"Nhắc mãi con về chuyện gì?"
"Con bao lâu rồi không gửi bản thảo?"
Tô Mai chột dạ mà cười nói: "Này không phải là do con bận việc chế tác đồ chơi, không có thời gian sao."
"Con vẽ có linh khí, chủ biên năm nay đã tới nhà vài lần, nếu không phải là do quân khu anh ta không vào được, đã sớm xông vào nhà con thúc giục bản thảo rồi." Tô Mai bị bà ấy nói thế càng thêm ngượng ngùng.
Trong thư phòng, Lưu Gia Thịnh đang vẽ tranh, Tô Mai thò lại gân nhìn nhìn, núi đá dòng suối, thiếu hoa cỏ cây cối cùng chim chóc.
Lưu Gia Thịnh chỉ bàn màu thuốc bên cạnh, cùng với bút lông lớn bé có đủ.
Tô Mai hơi suy tư, câm lấy cây bút lông nhỏ chỉnh lại các màu hồng phấn, hồng nhạt, xanh lá nhạt, ... rồi tô thêm một chút màu làm cho nơi đó có thêm chút màu sắc.
"Những nét vẽ Triệu Bình Bình đều y hệt con, là con vẽ mẫu cho cô ấy sao ?" Lưu Gia Thịnh một bên ngắm nhìn cỏ cây sinh linh dưới ngòi bút của cô, một bên hỏi.