[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 595 - Chương 595: Ép Cưới, Hoài Nghỉ (5)

Chương 595: Ép cưới, hoài nghỉ (5) Chương 595: Ép cưới, hoài nghỉ (5)Chương 595: Ép cưới, hoài nghỉ (5)

"Gần một năm con cũng chưa vẽ lại cho cô ấy." Tô Mai nói: "Đại khái là thói quen vẽ, hình thành tư duy cố định."

"Ừm, em gái kia của cô ấy cũng có vài phần thiên phú." Chuyện vừa thay đổi, Lưu Gia Thịnh hỏi: "Tiền lương xưởng gia cụ, đã bao lâu rôi không được trả?"

"Hai năm rồi." Tô Mai không để ý lắm mà đáp lại.

Lưu Gia Thịnh nhăn nhăn mày: "Chương trình học cao trung học thế nào?”

"Cao tam, anh số hóa đều học xong rồi."

Lưu Gia Thịnh vừa lòng mà gật gật đầu: "Càng cố gắng hơn, sang năm tranh thủ lấy được bằng tốt nghiệp cao trung về tay."

Tô Mai vừa định nói việc không lãnh tiên lương cùng bằng cấp không liên quan, là cô đã hơn một năm không đưa ra thiết kế mới.

"Đồng chí Tô" Giọng của người đàn ông từ ngoài cửa truyền đến, bên phía cửa này không có một bóng người.

"Cọc cọc" đối phương gõ cửa: "Đã lâu không gặp."

Tô Mai quay đầu lại nhìn, bên cạnh Triệu Khác là một người đàn ông, thật khéo lại là người quen: "Đồng chí Trương!"

Trương Nhậm Hiền, huyện trưởng huyện Huệ Sơn.

"Hôm nay sao lại rảnh mà đến đây?" Lưu Gia Thịnh buông bút, mở miệng nói trước.

"Đưa dầu cho ngài, không ngờ là có thể gặp phó sư trưởng Triệu cùng với đồng chí Tô ở đây, sớm biết vậy tôi sẽ mang nhiều thêm hai thùng."

"Dầu thu hoạch từ cây cọ?" Tô Mai ngạc nhiên, mừng rỡ nói.

"Ừm, tôi mang mười cân lại đây. Phó sư trưởng Triệu..." Trương Nhậm Hiền hơi cong eo về phía Triệu Khác, chân thành nói: "Tôi thay nhân dân huyện Huệ Sơn chúng tôi cảm ơn ngài." Sản lượng dầu cây cọ mười phần khả quan, vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Tin rằng không đến hai ba năm nữa, toàn bộ Huệ Sơn bọn họ cung cấp dầu cây cọ cho toàn cả nước, đồng thời có thể thoát khỏi cảnh đời đời nghèo khó, khắc sâu trong xương cốt bọn họ.

Đôi mắt Triệu Khác sáng ngời nhìn vê phía Tô Mai, trong miệng không để ý mà nói câu ˆVì nhân dân phục vụ”.

Vẽ xong một bức tranh, Tô Mai đi vào phòng bếp, để lại ba người bọn họ ở phòng khách uống trà nói chuyện.

Dùng dầu cây cọ chiên đồ ăn cùng nướng đồ ăn.

Mười cân dầu cọ, mợ Lưu chia là hai phần, cho Tô Mai một nửa, còn lại đổ một ít vào nồi, dùng để xào rau.

Trong thư phòng, Triệu Khác đề cập đến hai người họ về phong trào Tứ Thanh đang diễn ra trong quân đội, cùng với Tam Phương và Ngũ Phương trong những năm đầu.

Hai người tuy có nghe qua, nhưng chưa từng trải qua, ít nhiều cũng có chút cảm giác không đồng ý.

"Đúng rôi." Trương Nhậm Hiền nhìn Triệu Khác, giọng điệu sâu xa nói: "Lâm Thành Lương đã chết, người ta đi tìm vào núi thấy đã bị sói hoang ăn."

"Trân Mỹ Như đói chết vào năm 60, hiện giờ Lâm Thành Lương lại vừa chết, bên kia chỉ còn lại Lâm Kiến Quốc mười bảy tuổi. Hiện giờ thằng nhóc kia sợ là hận nhất người nhà, ngài chú ý một chút, đừng để nó nghĩ cách trở mình."

"Cảm ơn."

Dùng cơm xong, Triệu Khác, Tô Mai dẫn theo Cố Đan Tuyết, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh đi về hướng xe lửa Kinh Thị.

Trường học chỉ huy Lục Quân nằm ở cửa đá, hướng Tây Nam của Kinh Thị, Triệu Cẩn xuống xe trước Lâm Niệm Doanh.

Nhìn xe lửa kêu một tiếng thật dài, khói bay ngập trời mà đi xa, Tô Mai chỉ cảm thấy thời gian như nước chảy, chớp mắt cái đã qua đi.

"Đi thôi." Triệu Khác nắm lấy tay Tô Mai rời khỏi sân ga, Cố Đan Tuyết xa xa nhìn hai người bọn họ, từ đáy lòng cô ấy dâng lên sự khát vọng về tình yêu.

Đôi vợ chồng trên đời này cũng không phải đều giống như ba mẹ cô ấy, có nhiều người bằng mặt không bằng lòng, chỉ cần gặp đúng người, thì mới nắm tay cả đời.

"Ba Triệu." Đêm đó, Tiểu Hắc Đản đứng ở cửa nhà tắm ngăn Triệu Khác lại, từ trong túi móc ra một tờ giấy: "Mẹ đã hoàn thành món đồ chơi chiến xa từ lâu. Đừng nghĩ là gạt được con, hôm nay ở nhà, con đã đem tất cả chiến xa có được ráp một lần. Không tin, ba có thể hỏi ông chú."

Triệu Khác, ngó mắt nhìn mấy đường cong lộn xộn trên tờ giấy: "Con muốn nói cái gì?"

Tiểu Hắc Đản rút từ trong túi áo ra một cây bút, dưới ánh đèn huỳnh quang ở hành lang, theo đường cong trên giấy vẽ thêm vài nét bút, một bộ linh kiện phi cơ nho nhỏ mơ hồ hiện ra tới: 'Mẹ làm máy bay."

"Ô tô giả bánh xe máy bay thôi, có cái gì mà kỳ quái lắm đâu."

"Không phải. Tuy rằng không thể diễn tả được là vì cái gì, nhưng dù sao, con có thể cảm giác ra được, ba chính là đang gạt con."

"Con suy nghĩ nhiều rồi." Triệu Khác đẩy ra, lười biếng mà xuống bậc thang trở vê phòng.

Tiểu Hắc Đản bẹp bẹp miệng: "Trong phòng rõ ràng là giấu một cái tủ sắt, còn trách mình suy nghĩ nhiều." Không sao cả, nhà ai mà không giấu một tủ sắt trong phòng chứ?

Trong lòng có hoài nghi, Tiểu Hắc Đản cái gì cũng để ý, nửa đêm đi rửa mặt, ánh mắt liếc nhìn vê phía tây thấy vẫn còn sáng đèn, im lặng một hồi rồi cúi đầu xuống.
Bình Luận (0)
Comment