Chương 596: Hy sinh (1)
Chương 596: Hy sinh (1)Chương 596: Hy sinh (1)
Toàn bộ cửa kính đều bị khóa từ trong, chỉ còn lại một cái khe hở nho nhỏ, bên trong còn kéo một bức màn dày, nếu vào mùa đông, đây là chuyện không thành vấn đề, nhưng giờ mới tháng tám, rõ ràng là có vấn đề.
Qua sự phản chiếu bóng của ánh đèn, không khó mà nhìn ra, ngồi ở bàn làm việc chính là ba Triệu.
Tất cả mọi người nói, bản vẽ món đồ kia được đưa tới xưởng là do ba Triệu vẽ ra, mẹ chỉ là được ba Triệu dạy rồi mô phỏng làm lại. Nhưng sâu thẳm trong ký ức của thằng bé, rõ ràng nhớ ngày ấy từ quân bộ trở về, mẹ đã đưa cho cậu bé năm con chuồn chuồn làm bằng lá trúc, xe tăng làm từ trúc.
Sau này còn có tường tre, ghế tre, bình phong bằng trúc, còn gọt cho bọn họ một lọ làm bằng trúc, dùng để đựng bút, còn có cả những nhân vật, phong cảnh, máy móc mà mẹ tùy tiện vẽ ra.
Trên phương diện học tập, mẹ tuy rằng chưa từng dạy qua cho bọn họ, nhưng góc độ nhìn nhận vấn đề của mẹ rất rõ ràng. Khi dạy dỗ bọn họ đều dùng quan điểm cùng với những kinh nghiệm thực tế. Đôi khi mẹ nghĩ ra, rõ ràng còn sâu sắc hơn so với thầy giáo, còn thực tế cùng sinh động hơn so với huấn luyện viên.
Triệu Khác khẽ thở dài, buông bút, thu bản vẽ trên bàn lại, đứng dậy mở cửa phòng.
Tiểu Hắc Đản đứng lên từ dưới ô cửa, hai người đối diện nhau.
Một lúc sau, Tiểu Hắc Đản đi tới gần Triệu Khác một bước, nói: "Con là con của mẹ, hôm nay con mới phát hiện, con cũng không biết nên nói mẹ là người như thế nào."
"Quan trọng sao?”
Tiểu Hắc Đản sửng sốt, sau một lúc lâu lại lắc đầu: "Mặc kệ mẹ là người như thế nào, mẹ vẫn là mẹ của con."
Triệu Khác ngẩng đầu, sao mai đã xuất hiện: "Thời gian không còn sớm, trở về ngủ tiếp đi."
Tiểu Hắc Đản chần chừ một chút: "Mẹ con thật sự đang chế tạo máy bay hả?"
"Máy bay đồ chơi."
Tiểu Hắc Đản bẹp bẹp miệng: "Lại nói dối."
Thằng nhóc thối, đã biết còn hỏi. Triệu Khác trừng mắt với thằng bé, liếc một cái, sau đó xoay người đi vào nhà, vén màn lên, cẩn thận đi lên giường.
Mới từ bên ngoài trở về, trên người Triệu Khác còn mang chút hơi lạnh của đêm hè, Tô Mai nhích lại gân chỗ anh theo bản năng.
Triệu Khác sờ trán cô rồi xuống cổ, thấy cô hơi đổ mồ hôi, bèn cầm lấy quạt hương bồ để bên cạnh, nhẹ nhàng quạt.
Trong núi mát mẻ, nếu không phải anh đóng cửa sổ lại, đêm hè giống như thế này, sau nửa đêm đã có thể đắp chăn mỏng.
Lúc nãy khi mở cửa sổ cùng kéo màn ra, động tĩnh có chút lớn.
Nghĩ tới chuyện Tiểu Hắc Đản còn có hơn hai mươi ngày nữa cũng sẽ đi. Hơn nữa còn đi mấy năm, ban ngày Tô Mai tạm dừng công việc lại, mang theo nhóc con đi ruộng bẻ nộn bắp, đào khoai lang đỏ, khoai tây, cũng không lấy về nhà. Gần đó có chút cỏ khô, nhặt chút củi nữa, ở hai đầu bờ ruộng đào một cái lỗ nhỏ, chôn khoai lang đỏ cùng khoai tây xuống, mặt trên để một cái vỉ, đặt bắp lên, ở giữa nhóm lửa, nướng lên.
Nam Nam cùng Tiểu Vũ cầm lấy cỏ tranh, chạy khắp nơi bắt châu chấu.
Tiểu Du Nhi ra ruộng của nhà mình bẻ chút đậu nành, đặt lên trên lửa nướng, cái này rất mau chín, không được bao lâu, hương thơm của đậu đã tỏa ra.
"Mẹ!" Tiểu Du Nhi đưa một xâu cho Tô Mai. Tô Mai đưa lại cho thằng bé một trái bắp ngọt đã chín.
Tiểu Hắc Đản cầm chiếc mũ đựng hai con châu chấu, chui ra khỏi bụi bạc hà dại ở dưới mương: "Mẹ, mẹ dạy con bện lông được không?"
"Được." Tô Mai ăn xong đậu nành, vỗ võ tay, đứng dậy bẻ mấy cây bắp, gọt bớt lớp vỏ xanh bên ngoài, dạy thằng bé làm bước đầu.
Tiểu Hắc Đản đặt châu chấu lên trên đất, cầm lấy vỏ học theo.
Tô Mai dạy rất đơn giản, chính là một cái lồng sắt hình tròn lớn hơn trứng gà một chút, một chiếc lồng chỉ đựng được một con.
Hai mẹ con làm lông cho châu chấu xong, chỉ một lát sau đã thấy Nam Nam dắt tay Tiểu Vũ trở vê.
Rất mau bắp đã chín, họ lột phần vỏ cháy đen bên ngoài ra, cắn một cái, hương thơm cùng vị ngọt nhẹ trôi vào trong cổ họng.
Thái Giai Vi cõng sọt nho dại trên lưng đi từ trên núi xuống, nhìn thấy năm người bọn họ ăn như mèo con, bèn mỉm cười nói: 'Mọi người thật đúng là biết giãm đạp đồ vật."
Thời buổi này, nhà ai lại thu hoạch xong liên ăn tại chỗ như vậy.
Tô Mai đào khoai lang đỏ, bẻ khoai làm hai, mỗi người một cái, đưa củ lớn nhất cho Thái Giai Vi: "Xem tôi đối với chị tốt không?"
Thái Giai Vi trừng mắt nhìn cô: "Người ta càng sống càng trưởng thành, cô thì ngược lại, càng ngày càng giống đứa trẻ.' Lúc nghịch ngợm còn muốn điên hơn so với lũ trẻ.
Tô Mai nghiêng đầu cười nói: "Điều này chứng tỏ tôi quá hạnh phúc."
Thật sự là như thế, ăn mặc không lo, việc nhà lại có thây Uông cùng Bác Trà giúp cô làm. Mỗi ngày chỉ lo nghĩ ở trong phòng làm món đồ chơi thủ công, không phải nhọc lòng, lại được Triệu Khác cưng chiều, sống như thế không phải càng sống càng trẻ ra sao.