Chương 620: Ổn thỏa (3)
Chương 620: Ổn thỏa (3)Chương 620: Ổn thỏa (3)
Về đến nhà, hai người lấy giẻ lau tấm chiếu trải trên giường kang và lau mấy ô cửa sổ, bảo mẫu múc một ít bột mì, bỏ vào chảo nóng và khuấy đều để làm hồ dán, Tô Mai tìm thấy một xấp báo cũ lớn, hai người dán một vòng tròn dọc theo ba cạnh của giường kang, sau đó lại tìm thấy những bức tranh và giấy cắt trang trí cửa sổ mà Tô Mai đã vẽ trước đó, dán trên tường và trên cửa sổ.
Làm xong hết thảy, Triệu Khác đỡ ông Cố, trở về cùng với ba người đầu bếp Uông, Sư Trường Minh và quản lý Dương.
Bảo mẫu lấy mấy cái ly ra rót trà, quản lý Dương và Sư Trường Minh trực tiếp vẫy tay, xem như chào tạm biệt.
"Mới vừa uống rượu xong." Tô Mai ngăn lại: "Nằm trên giường kang ngủ một lát rồi đi."
"Bốn người chúng tôi không uống nhiều, em dâu cứ yên tâm." Sư Trường Minh nói: "Ở đây bốn giờ chiều trời đã bắt đầu nhá nhem rồi, nếu không đi thì lát nữa phải mò mâm về đến nông trường mất."
"Sớm vậy ạ?" Tô Mai ngạc nhiên hỏi.
"Ừ" Triệu Khác đỡ ông Cố ngồi xuống giường kang: "Khoảng bốn giờ sáng là mặt trời đã bắt đầu lên rồi, ngày mai em muốn dậy sớm đi ngắm mặt trời mọc không?”
Hai mắt Tô Mai sáng lên: "Có ạ."
Triệu Khác mỉm cười, cầm lấy ba hộp quà do đầu bếp Uông đưa sang, đưa cho quản lý Dương và hai người đi theo anh ấy tới đây: "Một chút tấm lòng của em."
Trong lòng quản lý Dương không muốn, nhưng liếc mắt nhìn hai người đi theo phía sau, đành ngượng ngùng nhận lấy: "Có việc gì cần cậu cứ gọi cho tôi, nếu có việc không đến được, tôi sẽ nhờ người khác mang đến cho." "Được ạ.' Triệu Khác nắm tay Tô Mai, tiên bốn người xuống dưới núi, nhìn bọn họ ngôi trên xe trượt tuyết đi khuất mới về nhà tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Cả nhà đều tưởng rằng Sư Trường Minh ở lại nông trường một đêm, ngày hôm sau sẽ trở vê Băng Thành, không ngờ sáng hôm sau, anh ấy lại cưỡi xe trượt tuyết, chở theo hai người, mang đủ thứ đồ đạc và đồ dùng sinh hoạt cho gia đình họ.
Bàn kang, tủ kang, tủ quần áo, bàn, tủ sách, ghế, tủ bếp, bàn chải đánh răng, kem đánh răng và mấy thứ linh tinh khác.
"Nông trường không thiếu gõ, lại có mấy nhà không chịu ngồi yên vào mùa đông, mỗi gia đình ít nhiều cũng có thể sản xuất một hoặc hai món đồ nội thất. Hỏi ra mới biết, nhà này bán tủ, nhà kia bán bàn, mỗi nhà bán một thứ. Có điều không phải là một bộ hoàn chỉnh, ngoại trừ rắn chắc thì không được đẹp lắm. Em dâu đừng chê nhé."
Tô Mai sờ mặt bàn, cảm giác rất rắn chắn: "Chúng em thực sự không biết phải mua vật dụng trong nhà tốt như vậy ở đâu cả, cảm ơn anh. Nào, mời vào nhà."
Sư Trường Minh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Em xem cách bày biện đi, bọn anh tiện tay khiêng vào luôn."
Tô Mai nhìn Triệu Khác.
Triệu Khác cởi áo khoác ngoài, vừa chỉ huy vừa vác hai chiếc bàn gỗ nhỏ lên.
Vợ chồng đã nhiều năm, dĩ nhiên anh hiểu rất rõ thói quen sắp xếp đồ đạc của Tô Mai.
Mọi thứ được khiêng vào nhà, bảo mẫu pha nước ấm, nhúng giẻ lau rồi lau chùi hết một lượt, còn Tô Mai sử dụng khăn khô để lau lại một lần nữa.
Sau khi phơi quần áo, chăn mền, còn sách vở, dược liệu, lương thực, xoong nồi, chén đũa và những thứ linh tinh khác được gom lại bỏ vào thùng và ngăn tủ, vừa dọn xong thì căn phòng lập tức trở nên gọn gàng.
Có hai phòng ngủ, hiện giờ để thuận tiện, Tô Mai và bảo mẫu sẽ ở căn phòng phía Tây, còn Triệu Khác, Tiểu Du, ông Cố và đầu bếp Uông ở căn phòng phía Đông.
Nếu khách tới thì cũng để họ ở căn phòng phía Đông luôn.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, mọi người được mời ngồi lên trên giường kang.
Đầu bếp Uông hầm một nồi cá hồi, áp chảo một vòng bánh bột ngô xung quanh bánh chẻo.
Cá còn sống, vừa xử lý xong ăn rất tươi.
Tô Mai và bảo mẫu ăn ở căn phòng phía Tây, đổ đầy một cái nồi nhỏ và cắt một đĩa trứng vịt biển.
Ở căn phòng phía Đông, ngoài cá kho và trứng vịt biển, đầu bếp Uông còn chưng một cây chân giò hun khói, trộn với tảo bẹ thái nhỏ.
Trên bàn cơm, Sư Trường Minh không thể không hỏi về ngày đầu tiên đi làm của Triệu Khác.
"Cả thị trấn có 17 hộ gia đình, với 157 nhân khẩu, chưa nói gì đến các vụ án hình sự, thậm chí chuyện các cô các bà hàng xóm cãi nhau chí chóe còn không có. Ở vị trí của em, tất cả những gì em có thể làm là sắp xếp cuộc sống của mọi người. Không phải dự báo thời tiết nói ngày mốt sẽ có bão tuyết sao?" Triệu Khác cầm bình rượu rót cho Sư Trường Minh một ly rượu gạo: "Buổi sáng, em dẫn người đi kiểm tra lần lượt 17 hộ gia đình, có hai ngôi nhà cần phải gia cố, còn một hộ gia đình khác chỉ toàn già trẻ lớn bé, chúng em cần phải giúp kiếm củi và thả lưới đánh cá, nếu không tuyết rơi dày đặc sẽ bịt kín cửa và không có gì để ăn."