Chương 619: Ổn thỏa (2)
Chương 619: Ổn thỏa (2)Chương 619: Ổn thỏa (2)
Bảo mẫu tìm hạt bí đỏ và hạt hướng dương đã rang, bỏ vào một chiếc đĩa nhỏ đưa cho họ.
"Đồng chí Triệu." Ông Cục trưởng già đi đánh cá về, còn chưa kịp về nhà đã mang theo năm con cá lớn tới đây.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Triệu Khác cũng đã hỏi thăm cuộc sống của ông Cục trưởng già từ ba người Tiền Nhạc Thủy. Ông ấy sinh ra và lớn lên ở Y Ca, thời trẻ tham gia cách mạng, đánh đuổi giặc ngoại xâm, sau giải phóng, ông ấy xuất ngũ rồi về Y Ca nhậm chức Cục trưởng Cục Công an, thời gian công tác đã mười lăm năm.
Hiện giờ đã lớn tuổi, ít nhiều cũng có chút lực bất tòng tâm trong công việc, thế là đầu năm nay ông ấy đã nộp đơn xin nghỉ hưu lên cấp trên.
Triệu Khác nhanh chóng xuống giường đất, bước ra chào hỏi: "Cục trưởng Hà."
“Triệu Khác?”
Triệu Khác gật đầu, cầm lấy cá trong tay ông ấy: "Chú vào phòng ngồi đi ạ."
"Cậu trẻ tuổi hơn tôi nghĩ đấy, khá lắm, khá lắm." ông Cục trưởng già võ vai Triệu Khác, vui vẻ nói: "Nghe tin cậu sẽ tới đây, lúc nào tôi cũng mong chờ, cuối cùng mong chờ cũng thành hiện thực. Vậy là tốt rồi, rốt cuộc tôi đã có thể ngủ ngon vào buổi tối."
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Triệu Khác, ông Cục trưởng già đùa giỡn chớp mắt với anh: "Sao thế, ba người Tiên Nhạc Thủy chưa nói cho cậu biết tình hình ở đây à?"
Tiền Nhạc Thủy ngượng ngùng sờ mũi: "Chưa kịp nói ạ."
Ông Cục trưởng già cười như không cười chỉ chỉ Tiền Nhạc Thủy, quay đầu lại nói với Triệu Khác: "Cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng cứ đến mùa đông, trên núi luôn có một hoặc hai con gấu mù và hổ Siberia không chịu nổi cảnh cô đơn mà chạy xuống núi. Các cậu cẩn thận đấy, đừng để chúng làm người dân bị thương."
Tô Mai sửng sốt: "Còn có gấu mù và hổ Siberia ạ?"
Lúc nhỏ cô còn có thể nhìn thấy một hoặc hai con ở sở thú, nhưng khi ngày tận thế đến, những loài thú này đã tuyệt chủng.
"Có." ông Cục trưởng già cười nói: "Số lượng khá nhiều, sao thế? Cháu muốn ăn thịt gấu à?"
"Không, không, không thể ăn được." Đều là động vật quý hiếm.
"Đúng là không ăn được." ông Cục trưởng già nói: 'Loài động vật này không dễ bắt, không khéo mất mạng như chơi. Chỉ cân chúng không làm người dân bị thương, chúng ta cũng đừng chọc giận chúng, nếu có thể chung sống hòa bình thì cố gắng hết sức đừng để đổ máu."
Tô Mai gật đầu đồng ý, sự hiện diện của gấu và hổ đồng nghĩa với việc môi trường sinh thái ở đây đặc biệt tốt.
Triệu Khác thả cá vào cái chậu lớn mà đầu bếp Uông lấy ra, dẫn ông Cục trưởng già vào nhà.
Đầu bếp Uông đổ thêm một ít nước vào chậu, rồi chỉ vào bụng cá nói: "Cá hồi cái."
"Giống cái ăn ngon không ạ?" Tiểu Du ngồi xổm trước chậu, chọc vào con cá vừa vào nước đã bắt đầu tung tăng nhảy nhót.
"Có trứng cá." Tô Mai ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Du nhìn mấy con cá hồi dài chừng nửa mét: "Trứng cá đỏ đỏ giống y như thạch lựu, ăn rất tốt."
"Trứng cá hồi rất tanh." đầu bếp Uông ngồi xổm xuống bên cạnh phía còn lại của Tiểu Du và tiếp lời: "Không ngon bằng trứng cá tâm."
Nghĩ đến trứng cá tâm đời sau, Tô Mai thốt lên: "Trứng cá tâm đắt quá." "Không đắt đâu." ông Cục trưởng già bước ra ngoài với mấy người Triệu Khác, nói: "Đợi đến tháng năm năm sau dòng sông tan băng, lấy lưới quăng chài bao giờ cũng bắt được vài con, đủ để cháu ăn đấy."
"Đi thôi nào, đồ ăn ở nhà đã chuẩn bị xong rồi." Ông Cục trưởng già nói, dắt tay Tiểu Du.
Bảo mẫu cất phích nước đã được rót đầy nước sôi, sau đó thêm một ít nước vào nồi, lấy một cục đá chặn ngọn lửa le lói trong bếp lò: "Tiểu Mai, có mang theo gì không?”
"Mang hai ký rưỡi gạo, một miếng thịt khô, một quả bưởi, một nải chuối tây, chị thấy được không?”
"Được."
Lấy đồ xong, Tô Mai và bảo mẫu theo sau đám người đi ra ngoài.
Ngôi nhà của gia đình ông Cục trưởng già cũng giống như nhà của gia đình Tô Mai, điểm khác biệt là ngôi nhà đầy đủ vật dụng và tràn đầy sức sống hơn.
Đưa đồ cho dì Tống - vợ của ông Cục trưởng già, Tô Mai và bảo mẫu được đưa đến ngồi lên chiếc giường kang ở một căn phòng khác.
"Nào, thử món đặc sản của chúng tôi đi." dì Tống ngồi đối diện với Tô Mai, nói: "Món đỏ đỏ này chính là trứng cá hồi, sợ mọi người ăn không quen nên tôi đã bỏ chút hành và rau thơm, không tanh lắm đâu, nếm thử xem."
Tô Mai lấy thìa xúc vài hạt, vị khá ngon nhưng hơi nguội một chút.
"Nào, nếm thử món cá hồi kho tàu này đi, còn cả món gà hâm nấm này nữa.' Dì Tống rất nhiệt tình gắp cho Tô Mai một miếng bụng cá, sau đó gắp thêm cái đùi gà.
Phần ăn của mỗi món đều rất lớn, sau bữa cơm, bụng Tô Mai đã no căng.
Sau khi ngồi một lúc, Tô Mai và bảo mẫu dẫn Tiểu Du đến mấy bàn khác rồi chào tạm biệt. Dì Tống: 'Không chờ mấy người Tiểu Triệu à?"
"Cứ để bọn họ uống đi ạ." Tô Mai xua tay: "Chúng cháu đi về trước để sắp xếp đồ đạc."
"Được rồi, hôm khác nếu rảnh thì đến chơi nhé."
"Vâng.....