Chương 622: Dạy học (2)
Chương 622: Dạy học (2)Chương 622: Dạy học (2)
"Hơn một trăm km nhưng vẫn chưa tới đồng cỏ mà, mặc dù người ta không bắt được cá lớn dài khoảng một mét, nhưng không thiếu gì mấy chục ký cá, ai mà thèm dùng lương thực đổi mớ cá đó." Dì Tống đẩy xe đẩy hai bánh tới múc nước, nói.
"Dì Tống." Tô Mai chào bà ấy một tiếng, hỏi: "Còn việc chuyển hàng ra ngoài thì sao ạ?"
"Ở đâu? Băng Thành à? Băng Thành cũng gần con sông." Dì Tống nói: "Nhưng số tiền bán được cũng không đủ tiền đi đường đâu."
Tô Mai nhớ lại suốt chặng đường cả nhà cô đi đến đây, những con đường đất ngoằn ngoèo, và cả đoạn đường từ nông trường đến đây, tay chân mọi người đều trở nên đông cứng, thế là đành im lặng.
Lấy nước về, lúc đi ngang qua cửa, dì Tống liếc nhìn cánh cửa chiếc máy giặt đang kêu ù ù, tò mò hỏi: "Đây là loại máy gì thế?"
"Máy giặt ạ." Tô Mai giải thích: "Dùng để giặt quân áo."
"Còn có loại máy để giặt quần áo á?!"
Tô Mai gật đầu: "Dì có muốn vào xem một chút không?"
"Có chứ, vào xem một chút đi." Sau khi đặt xe đẩy hai bánh xuống, dì Tống và Tô Mai bước vào sân, dì Tống đi loanh quanh một vòng, biết là phải dùng điện, lập tức cảm thấy đau lòng: "Dùng cái này thì phí phạm quá."
"Quần áo bẩn thì chà tới chà lui trên nên tuyết là được rồi, chà mấy cái là sạch sẽ liền, còn tốt hơn nhiều cái thứ tốn điện tốn nước này. Ôi! Thật là không biết cách sống."
Tô Mai và bảo mẫu nhìn dì Tống đi xa, hai người nhìn nhau một lúc rồi bật cười.
"Thôi kệ đi, nhập gia tùy tục." bảo mẫu cười nói: "Hôm nào có quần áo bẩn, chị sẽ chà trên nên tuyết xem sao."
"Như vậy có sạch được không?” Tô Mai nghi ngờ.
"Cứ thử xem, chỗ nào không sạch, chị sẽ vò lại bằng tay."
Đầu bếp Uông đổ xô nước vào chậu lớn để giặt quần áo, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Hay là bảo Triệu Khác lắp đồng hồ điện đi, chúng ta dùng bao nhiêu ký điện thì sẽ trả bấy nhiêu."
Điện họ đang sử dụng bây giờ được lấy trực tiếp từ cơ quan công an bên cạnh, không có đồng hồ điện nên việc thanh toán rất bất tiện.
Tô Mai vào nhà lấy giỏ tre rồi lại đi theo đầu bếp Uông ra ngoài. Sau bốn năm chuyến đi như vậy, mọi người đã tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo mới, lu nước cũng được đổ đầy nước.
Những con cá vẫn còn sống được nuôi trong những chiếc vại lớn cạnh bếp lò, những con chết được giết thịt rồi dùng dây gai treo dưới kho củi.
Ba giờ chiều Triệu Khác tan làm, ăn cơm xong trời cũng đã tối.
Gia đình không quen với việc đi ngủ sớm như vậy.
"Chị Trà." Tô Mai suy nghĩ một chút: 'Chúng ta cần phải có một ít rau xanh để ăn vào mùa đông, em thấy nhiệt độ trước bếp không thấp, nếu không chúng ta có thể đóng một cái thùng bằng gỗ, đào một ít đất và trồng một ít rau xanh thử xem."
"Được." bảo mẫu nói xong, quay người và đi vào căn phòng ở phía Đông, tìm một ít rau thơm, rau chân vịt, rau hẹ, hạt bắp cải nhỏ và một bó tỏi: "Một số loại thực vật giống nhau nhưng vẫn có thể mang lại nhiều hương vị cho các món ăn đêm giao thừa."
Khi hai người đang thảo luận, đầu bếp Uông đã lấy hai ký rưỡi đậu nành và nửa ký đậu xanh đi ngâm: "Làm một miếng đậu phụ để trông một ít mầm đậu xanh."
Lúc đi, đầu bếp Uông không nỡ bỏ những dụng cụ của mình, ngoại trừ không mang theo lò nướng thì những chiếc cối xay bằng đá nhỏ, các loại nồi đá, nồi đồng, ... đêu được đưa về đây.
Giờ phút này, ai cũng cảm thấy may mắn, may là anh ấy mang theo hết, nếu không sẽ phải mượn cối xay từ người khác để xay đậu tương. Vấn đề là không biết có mượn được không, dù sao ở đây không trồng hoa màu, không có cối xay cũng là chuyện bình thường.
Tô Mai tìm thấy đồ nghề, nhờ Triệu Khác ra sân chọn một vài khúc gỗ dài khoảng 1 mét cho cô, xẻ thành từng khúc rồi đóng thành một cái thùng, mọi người ai nấy đều bận rộn.
Ngày hôm sau, Tô Mai thức dậy, thùng gỗ đã được lấp đầy đất và gieo hạt giống, sau bảy giờ, đối với những người dân ở đây, lúc này đã là nửa buổi sáng.
"Mọi người dậy sớm thế ạ!" Tô Mai nhìn đầu bếp Uông đang đóng cái kệ để đồ trang trí và bảo mâu đang đóng đế giày, cảm thán một câu.
Bảo mẫu đặt đế giày xuống, rửa tay và dọn bữa sáng vẫn còn nóng cho cô: "Bọn chị đã dậy lúc năm giờ rồi, Triệu Khác cầm bánh bột ngô đi làm còn có thời gian đi dạo một chút nữa."
"Tối nay làm cho cậu ấy một ít mì xào." Đầu bếp Uông nói.
Sau khi Tô Mai rửa mặt, cô thoa một lớp dưỡng ẩm lên trên mặt, rồi thoa thêm một lớp kem, ngước mắt ngó nghiêng nhìn vào căn phòng phía Đông, không có ai: "Chú với Tiểu Du đi đâu rồi ạ?"
Bảo mẫu: "Có một trường tiểu học trong làng, ông Cố dẫn thằng bé tới đó xem rồi."
"Chỗ đó có phải là trường học gì đâu." đầu bếp Uông nói: "Chỉ có hai phòng, một phòng dành cho lớp một đến lớp ba và một phòng dành cho lớp bốn đến lớp năm. Hai giáo viên dạy một lớp, học sinh ở lớp khác hoặc hai lớp phải tự học. Theo chú thì cứ để ông Cố dạy ở nhà còn tốt hơn."
Tô Mai gắp một miếng đậu hũ, như đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì.