Chương 629: Giày da cá (1)
Chương 629: Giày da cá (1)Chương 629: Giày da cá (1)
Sau khi rửa mặt xong, Tô Mai nấu cháo, xào rau và nướng bánh.
Không chờ Triệu Khác trở về, mọi người ăn cơm trước.
Cơm nước xong, ông Cố và Tiểu Du không chịu ở nhà, cũng muốn Tô Mai làm hai cái ván trượt cho họ để đến trường học xem thử.
Tiểu Du thì không nói làm gì, nhưng Tô Mai nào dám để một người già như ông Cố ra ngoài trong thời tiết này chứ.
"Chú." Tô Mai đỡ ông ấy vào nhà, để ông ấy ngồi lên trên giường kang, nói: "Nếu chú rảnh rỗi quá thì để cháu cưa mấy tấm ván gõ, đục lỗ rồi làm một đôi giày rơm cho chú nhé."
Giày rơm đi vào mùa đông ở đây khác với ở miền Nam, đế bằng gỗ, mặt giày được bện từ hoa cỏ lau, sau khi bện xong thì lót một lớp bông cũ hoặc hoa cỏ lau vào bên trong, có thể mang vào mà không sợ mưa tuyết, nếu thấy không đủ ấm thì có thể quấn thêm mấy lớp vải vụn bên ngoài tất.
Ông Cố cũng biết mấy thứ này, thời trẻ đã từng học theo một vị ở Diên An: "Sử dụng gỗ Ngô Đồng để làm giày rơm là tốt nhất, loại này nhẹ."
"Ở một nơi lạnh giá như vậy làm gì có cây Ngô Đồng ạ." Tô Mai quay vào bếp và nhặt đại hai mảnh gỗ: "Gỗ bách, dễ gia công, bề mặt cắt mịn, chắc và bền; gỗ du, chống mục nát và ẩm, kết cấu dẻo dai và đàn hồi, khả năng chịu lực tốt."
Ông Cố chọn gỗ du: "Dùng loại này đi."
Tô Mai lục lọi đống củi trước bếp, chọn ra hai khúc gỗ, xem kích thước, chỉ đủ làm một đôi cho Tiểu Du.
Ông Cố dùng bút vẽ phác thảo hình dáng cho cô, Tô Mai lấy chiếc rìu và chém theo đường vẽ của ông ấy, cắt ra một hình thô, sau đó cắt tỉa chỉ tiết, một đế giày có mặt trước giống như mũi thuyền, phẳng ở phía trên và rỗng ở giữa phía dưới đã thành hình.
Những bông hoa cỏ lau dùng để đốt lửa được tìm thấy dưới đống củi.
Đầu bếp Uông mang tới một đống.
Tìm được việc làm cho ông Cố xong, Tô Mai tranh thủ thời gian để làm một chiếc ván trượt cho Tiểu Du, lấy hộp cơm chuẩn bị bánh bột ngô và thức ăn, sau đó lại pha sữa bột vào bình quân dụng, buộc vào eo áo khoác bông của Tiểu Du, rồi lại mặc một chiếc áo khoác lớn cho cậu bé, đội mũ bông lên, quàng khăn quàng cổ, đeo găng tay bông, sai cậu bé đi ra ngoài đưa cơm cho Triệu Khác.
Sau khi thu dọn đống củi vụn trước bếp lò, Tô Mai phủi đống tàn tro trên người mình, lấy cưa ra và cùng với đầu bếp Uông cưa khúc gỗ đàn hương do chồng của Hà San đưa tới hôm qua để làm kệ.
Lúc ăn trưa, Triệu Khác đã quay lại với Tiểu Du.
"Tuyết đọng trên mái nhà của từng hộ gia đình đã được dọn sạch rồi à2" Tô Mai bưng chén cơm cho anh.
Triệu Khác nhận lấy, và một miếng cơm, thuận miệng nói "Ừ" một tiếng.
"Vậy chiều nay không cần đi ra ngoài nữa sao?"
Triệu Khác nghiêng đầu liếc nhìn bên ngoài, cửa sổ được dán một lớp giấy trắng cứng, không thể nhìn thấy gì, nhưng chỉ cần nghe tiếng tuyết rơi vù vù thì cũng biết tuyết càng lúc càng lớn, hoàn toàn không có vẻ gì sẽ dừng lại: 'Cách hai ba giờ phải đi ra ngoài một lần."
Mỗi một hộ gia đình trong thị trấn đều là một ngôi nhà tranh vách đất, phòng ở đều được tu sửa hàng năm, nếu không được dọn dẹp kịp thời thì có thể sẽ bị sập.
Cơm nước xong, Tô Mai đổ một ít nước nóng vào chậu để Triệu Khác ngâm chân, một lúc sau anh liền ngủ thiếp đi.
Ông Cố sợ làm anh thức giấc, thế là ngồi trước bếp lò tiếp tục bện hoa cỏ lau. Hà San xách cái giỏ đựng kim chỉ, ngồi trên xe trượt do chó kéo tới nhà chơi với Tô Mai, nhìn thấy đôi giày rơm mà ông Cố đang bện thì không thích lắm, người dân tộc Hách Triết họ thường đi giày da cá, nhẹ nhàng ấm áp lại không thấm nước, tốt hơn nhiều cái thứ ngu ngốc này.
"Đồng chí Tô, giày rơm kia đi không được đâu, cô đừng phí công làm gì."
"Tôi thấy hôm qua dì Tống ăn mặc đẹp lắm."
"Đôi giày của dì ấy là do người thân tặng, đã nhiều năm rồi, cô xem có phải còn rất mới không." Hà San cười nói.
Tô Mai nhớ lại thì đúng là mới đến tám mươi phần trăm.
"Đôi giày đó, tuyết rơi ít còn đi được, chứ tuyết giống như bây giờ thì hoàn toàn không đi được. Hàng năm dì ấy cũng chỉ mang mấy ngày trước và sau khi tuyết rơi thôi. Cô chờ một chút." Hà San nói, đặt giỏ kim chỉ xuống rồi chạy ra ngoài đường: "Tôi sẽ quay về lấy một ít da cá, sau đó bày cô cách làm giày da cá."
Tô Mai đuổi theo, nhưng cô ấy đã ngôi lên xe trượt tuyết chạy đi xa.
Trong và ngoài nhà đều không có cách âm, hơn nữa giọng nói của Hà San cũng không nhỏ, Tô Mai không khỏi nhìn ông Cố: "Chú, chú vẫn đang bện à?"
"Gần xong một đôi rồi." ông Cố giơ đôi giày cho cô xem: "Cháu bện đi, bện xong rồi đưa Tiểu Du mang trong nhà cũng được."
Tính năng giữ ấm của giày rơm khá tốt, Tô Mai nghe vậy thì gật đầu.
Hà San đi nhanh trở lại cũng nhanh: "Tới đây, cô xem nè, bộ da cá này tôi đã vò xong rồi."