Chương 628: Nhà gỗ (3)
Chương 628: Nhà gỗ (3)Chương 628: Nhà gỗ (3)
"Này, giỏ tre, giỏ tre... Dì Trà đuổi theo mấy bước nhưng cô ấy đã chạy đi mất: "Con bé này, bỏ lại cả giỏ tre và đòn gánh luôn rồi."
Tô Mai ôm ly trà bước ra, nhìn giỏ tre đựng quà đáp lễ đã được dì Trà chuẩn bị, cười nói: 'Chắc vội vê nhà may áo đấy ạ."
"Em biết nhà cô ấy ở đâu không?" Dì Trà nhặt cây đòn gánh lên và hỏi.
Mới gặp nên chưa kịp hỏi: "Tên cô ấy là Hà San, chị hỏi thăm xem sao."
Dì Trà gật đầu, mang quà đáp lễ ra ngoài.
Một lúc sau, bốn năm cô gái đi theo phía sau, mang theo quả dại, ruốc cá nhà làm, gà rừng sấy khô, trứng gà rừng và các thứ linh tính khác đến nhờ Tô Mai vẽ giúp quần áo.
Tô Mai mỉm cười, mời mọi người ngồi lên giường kang, lấy giấy bút và báo cũ rồi vẽ theo yêu cầu của họ, vẽ xong cắt thành những hình dạng khác nhau.
Sau khi tiễn các cô gái với khuôn mặt tràn ngập vui vẻ đi vê, Tô Mai hoạt động cơ thể, vừa tính chọn tiếp một ít gỗ để làm thanh giằng ngang thì đầu bếp Uông đã trở lại.
Chiếc xe trượt tuyết chứa đầy những bao lớn bao nhỏ, có áo khoác da dê được gửi đến từ Thiểm Bắc, các sản phẩm dinh dưỡng được gửi đến từ Bắc Kinh, sách vở, giấy trắng, thuốc vẽ, bút vẽ, vải dệt, len và một vài thứ khác được nhà họ Lưu ở miền Nam gửi đến, còn có Thái Giai Vi, Trương Ninh, sĩ quan hậu cần, Đại Bàn, Trâu Thu Mạn gửi mứt, mật ong, thịt khô, nước tương, ..., Trương Hạ Sơn từ hải đảo gửi rong biển, tôm bóc vỏ, ... và đầu cây cọ do Huyện trưởng Trương gửi tới.
Ngoài ra còn có cải thảo, củ cải, dưa chua, khoai lang đỏ, khoai tây, ... được đầu bếp Uông mua ở nông trường mà họ đã đến trước đây.
Ba người vừa thu dọn đồ đạc xong thì những người đi vào rừng săn thú đã quay vê, gia đình Tô Mai được chia hai con gà rừng, hai con thằn lằn bay, bốn con thỏ và một chân chó.
Ngày hôm sau, Triệu Khác đã nhờ người cưa giúp một vài cây lớn trên núi rồi kéo về, đổi thành gỗ đàn hương và cỏ khô. Đến chiều, Triệu Khác trèo lên mái nhà kiểm tra, sau đó quét sạch lớp tuyết bên cạnh ngôi nhà rồi bắt đầu xây nhà kho.
Gần như trai tráng trong các hộ gia đình đều tới, trời đã tối, trong sân bật một ngọn đèn, đến hơn tám giờ tối công việc mới xong xuôi, lán đã dựng thành nhà gỗ.
Đầu bếp Uông chuyển giúp những tấm ván gỗ, Tô Mai và dì Trà làm cơm tối, những miếng thịt to, niêu cá lớn, và sáu thúng bánh bột ngô hấp, sợ không đủ ăn lại chưng thêm hai nồi khoai lang đỏ.
Sau khi tiễn những người đến giúp, cả nhà đi tắm rửa, chưa ngủ được bao lâu thì bão tuyết ập đến, gió rít gào, làm cho những tờ giấy dán trên cửa sổ kêu lên phần phật.
Tô Mai co ro trên chiếc giường ấm áp, nhìn tuyết rơi qua hai khung cửa sổ lớn phía trước và phía sau, lại nhìn đống cỏ nhô ra từ những kẽ hở của cây đàn hương, cô lo lắng hỏi: "Nếu cứ thế này thì có phải thức dậy vào nửa đêm để dọn dẹp tuyết đọng trên mái nhà không?”
Dì Trà quay người sang, nói: "Chắc phải dậy một lần."
Không chỉ dậy một lần, Triệu Khác còn phải dậy tới hai lần, sau đó còn cầm chổi leo lên mái nhà lúc trời vừa rạng sáng nữa.
Quét nhà mình xong, lại lo lắng cho người dân trong thị trấn nên muốn ra ngoài kiểm tra.
Nhiệt độ âm gần 50 độ C, tuyết ngập đến đùi, bước đi rất khó khăn, hoàn toàn không có cách nào để ra ngoài được.
Tô Mai bước ra nhìn xung quanh, chọn hai khúc gỗ dài khoảng 0. 7 mét từ đống củi trước bếp, lấy dao đục đếẽo thành ván trượt hai đầu hếch, chính giữa bằng phẳng, dày bằng hai ngón tay, rồi chọn một vài mẩu vỏ cây bạch dương để đốt lửa, đóng đỉnh vào đáy, khoét vài lỗ bên hông, dùng dây gai buộc vào giày của Triệu Khác, đưa cho anh hai cây gậy trúc để chống đỡ: "Anh đi vài bước thử xem."
Vỏ cây bạch dương rất nhiều dâu, không những sờ vào thấy hơi dính mà da cũng rất mịn.
Triệu Khác trượt ngang qua cây xẻng để trước cửa lên lớp tuyết cao gần một mét, sau đó anh trượt về phía trước một đoạn nữa, hoàn toàn không có vấn đề gì: "Bác Uông, Tiểu Mai, cháu đi ra ngoài đây."
"Cầm xẻng này!" Đầu bếp Uông giơ tay ném cái xẻng.
Triệu Khác thả cây gậy trúc ra, nhặt xẻng xúc tuyết lên, trượt đến cổng hàng rào rồi nhấc chân bước qua.
Hàng rào sân cao cao lúc trước giờ chỉ còn lộ ra những đầu gỗ cao hơn nửa mét.
Tô Mai nhìn ra hàng rào bên ngoài, giữa trời đất là một vùng tuyết trắng xóa rộng mênh mông, tâm nhìn không cao, cứ thế này chắc tạm thời tuyết sẽ không ngừng rơi.
"Bác Uông, chúng ta dọn sạch tuyết trong sân nhé." Không thì vào WC kiếm củi cũng là chuyện lớn đấy, nếu tuyết tiếp tục rơi thế này thì tuyết đọng sẽ vùi lấp các cửa sổ.
"Được." Họ lấy ra tất cả các loại nông cụ nhỏ trong nhà, ngoại trừ cái xẻng mà Triệu Khác đã lấy đi thì còn có cái cào gỗ kéo thóc và ki hốt rác có thể dùng được.
Tô Mai đang mang thai, đầu bếp Uông và dì Trà không để cô đụng tay vào, hai người bận rộn dọn sạch tuyết đọng trước nhà và sau hè sang một bên, sau đó lần lượt đi theo cổng, nhà vệ sinh và kho củi.