Chương 627: Nhà gỗ (2)
Chương 627: Nhà gỗ (2)Chương 627: Nhà gỗ (2)
Tô Mai chưa kịp trả lời, cô ấy lại chỉ chiếc giỏ tre phía sau cười nói: "Vào cuối thu, trên núi có rất nhiều quả dại, tôi cũng hái một ít cho cô này. Mùa đông không có đồ ăn gì mấy thì nên ăn nhiều trái cây, kẻo ngày nào cũng ngủ trên giường kang sẽ bị nóng trong người đấy."
Tô Mai bị lây nhiễm bởi sự nhiệt tình của cô ấy, mỉm cười nói: "Mà nói trước nhé, tôi sẽ nhận đồ của cô, nhưng cô cũng phải nhận quà đáp lễ của tôi đấy."
Hà San sửng sốt một chút, sau đó cười sang sảng nói: "Được."
Dì Trà rửa tay, đến nhận đồ và lấy một chiếc giỏ tre ra để chuẩn bị quà đáp lễ, Tô Mai đưa Hà San vào nhà ngồi lên trên giường kang, pha cho cô ấy một cốc trà bưởi mật ong: "Thử đi, do nhà tôi làm đấy."
Ở đây, khu rừng phía sau núi cũng có mật ong rừng, chỉ là không nhiều bằng miền Nam.
Tình cờ tìm được mật ong rừng giống như tìm được kho báu vậy, là ai cũng đều không nỡ ăn.
Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cho dù Tô Mai nói thế nào thì Hà San cũng không chịu uống.
"Cái thứ trắng xanh nổi lên trên là vỏ bưởi dại, còn mật ong rừng trích từ trên núi, ngoại trừ tốn công một chút thì cũng không đáng bao nhiêu, cô đừng khách sáo."
Hà San xua tay: "Để lại cho bọn trẻ trong nhà uống đi."
Tô Mai hết cách, đành phải xuống giường kang pha cho cô ấy một ly trà thơm, được đầu bếp Uông xào chế từ lá tre và hoa cúc dại.
"Đồng chí Tô." Hà San chỉ vào những bức tranh trên tường và giấy trang trí dán trên song cửa sổ: "Mấy cái này do cô làm à? Nhìn đẹp quá!" Từ trước đến nay cô ấy chưa từng nhìn thấy những hình ảnh hoa lá, chim chóc, côn trùng và cá sống động như thật thế này.
Tô Mai gật đầu, đặt cái chén trên bàn kang trước mặt Hà San, lấy đĩa hoa quả và bỏ vào đó một nắm hạt dưa và kẹo trái cây: "Cô uống trà ăn kẹo đi."
Hà San bưng cái ly lên nhấp một miếng trà, muốn nói lại thôi.
"Cô muốn vẽ hay cắt giấy?" Tô Mai cười nói.
Hà San cầm cái ly, ngượng ngùng nói: "Tôi có tiết kiệm ít tiền để mua một tấm vải đỏ và muốn may một chiếc áo choàng để mặc vào năm mới, mặt ngoài thêu một số hoa văn."
Sáng nay Tô Mai đã nhìn thấy quần áo mặc trên người các bé gái và những người phụ nữ, áo có phần giống trang phục của người Mãn Thanh, áo dài quá đầu gối, vừa đến thắt lưng, vạt áo rộng, tay áo ngắn mập và cổ tròn không có cổ.
Cổ áo, cổ tay áo và viên áo được may bằng các dải da nhuộm nhiều màu, thêu hoa văn hình đám mây và hoa văn động vật, một số còn được trang trí bằng vỏ sò, chuông đồng hoặc hạt tua rua, gai thêu thưa và các phụ kiện khác ở viên áo rất độc đáo và đẹp mắt.
"Không may dải da hay họa tiết đám mây à?"
Hà San do dự gật đầu.
"Vậy cô muốn thêu cái gì?"
Hà San chỉ vào những bông hoa do Tô Mai vẽ trên tường, sau đó chỉ vào những con chim trên song cửa sổ: "Tôi muốn thêu những bông hoa nhỏ trên cổ áo, cổ tay áo, viền áo và thêu vài con chim trên vạt áo."
Tô Mai lấy giấy bút, chỉ bằng vài nét đã phác thảo ra hình dạng của chiếc áo choàng, nếu là mặc vào mùa đông, Tô Mai cảm thấy nên may lông ở viền cổ, cổ tay áo và viên áo thì sẽ giữ ấm và trông đẹp hơn, nhưng Tô Mai vẫn phác thảo theo yêu cầu của Hà San trước. Sau đó lại phác thảo ra một hình dạng khác dựa trên sự lý giải và thẩm mỹ của cô, đồng thời điều chỉnh màu tô cho hai chiếc áo choàng tương ứng.
"Đẹp quái" Tuy nói bức đầu tiên đơn giản nhưng thực ra không hề đơn giản, trên áo vẽ những bông hoa đủ màu sắc và một vài con bướm với nhiều hình dáng khác nhau đang bay lượn. Thậm chí vạt áo còn phức tạp hơn, có những đồng cỏ, những bông hoa đầy màu sắc và những con sếu trắng.
Bức thứ hai là một chiếc áo lông trắng như tuyết với hoa vàng, chim muông và các họa tiết đám mây, trông có vẻ đơn giản và trang nhã nhưng lại tốn rất nhiều công sức để thêu. Hà San cầm lấy hai bức tranh và hào hứng nói: "Hai cái áo đẹp quá, tôi muốn cả hai có được không?"
"Làm hai áo luôn à? Còn nếu chỉ làm một áo thì tôi đề nghị cô nên chọn cái này." Tô Mai chỉ vào bức tranh chiếc áo lông: "Nếu trong nhà có lông thỏ trắng thì càng tốt."
"Có lông thỏ trắng, bà nội tôi đã để dành được năm tấm da lông, tôi sẽ làm chiếc áo choàng lông này trước để mặc Tết. Còn chiếc áo này, tôi có thể sử dụng vải bông màu lam cho nó không? Tôi muốn mặc khi bán cá vào mùa xuân và mùa hè."
"Được chứ." Tô Mai lấy bức tranh trong tay Hà San và đổi những bông hoa màu xanh trên đó thành màu đỏ.
Sau đó lại lấy vài tờ báo cũ và cắt mấy mẫu giấy cho cô ấy, để khi thêu chỉ cần dán mẫu lên vải bằng hồ dán rồi thêu ngược lại.
"Cảm ơn đồng chí Tô!" Hà San lấy đồ và lấy một gói báo cũ, cúi người ôm lấy Tô Mai, nhảy xuống giường kang, mang giày rồi chạy đi mất.