Chương 626: Nhà gỗ (1)
Chương 626: Nhà gỗ (1)Chương 626: Nhà gỗ (1)
Trên mặt sông gió lớn, không nghe được âm thanh nhỏ, Tô Mai không trả lời mà chỉ vây tay với anh ấy.
Tiền Nhạc Thủy vỗ vào mấy con cá ở phía sau: "Mấy con cá này được chia cho gia đình em đấy, em xem có ai ở nhà tới đây mang về cùng với anh không."
Những người được giúp đỡ đều có phần.
Sáng sớm Triệu Khác đã dẫn người đi làm việc, mấy con cá này được ông Cục trưởng già đặc biệt lựa chọn cho anh, chúng đều là những con cá lớn dài hơn một mát.
Dì Trà cầm lấy chìa khóa, không yên tâm khi để cô một mình, nói: "Tiểu Mai, em cẩn thận nhé, chị giúp cậu ấy mang cá về rồi sẽ quay lại đây."
Tô Mai gật đầu, bước tới gân xem người dân kéo lưới vớt cá, lúc thấy họ bắt được cá lớn thì cô sẽ reo hò vui mừng cùng với mọi người, còn bắt được cá nhỏ thì cô sẽ đề nghị người kéo lưới thả nó đi.
Tuy nhiên, bản thân một số loài cá không lớn lắm, thế là mọi người đều cười cô.
Cô cũng không hề khó chịu, chỉ cười lại với mọi người, nghe họ phổ cập khoa học cho mình, loài cá nào được vài năm tuổi, loài nào lớn nhất và chúng có thể phát triển trong bao lâu, loài cá nào kho ngon, loài nào thích hợp để giết cá sống, loài nào có thể dùng làm phi lê bào sợi, loài cá lớn nào có thể dùng làm áo da cá,...
Ban đầu mọi người thấy cô ăn mặc đẹp, vẻ bề ngoài cũng xinh xắn, vừa lạnh lùng vừa cao quý khó gần, tạo khoảng cách với mọi người xung quanh.
Có điều lâu ngày cũng quen thuộc, tuy cô không nói nhiều lắm nhưng nụ cười rất ấm áp, lúc hỏi điều gì đó thì ánh mắt trong sáng như một đứa trẻ, tràn ngập vẻ †ò mò và hiếu học.
Lúc Triệu Khác xong việc tới đây thì nhìn thấy Tô Mai được những người phụ nữ và trẻ em vây quanh.
Một số kể cho cô nghe về phong tục tập quán nơi đây, một số mời cô cùng thêu thùa may vá, còn có một số đứa trẻ lấy nhân hạt thông và lê đông lạnh nhét vào túi cô.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt mọi người, Triệu Khác nắm tay cô đi lên vách núi, quay đầu lại nhìn những đứa trẻ vẫn đang vẫy tay chào mình, cười nói: "Anh sợ em đến đây sẽ không có ai để chơi cùng chứ, nhưng nhìn cảnh tượng lúc nãy, chẳng phải em rất được mọi người chào đón à."
Tô Mai cười nói: "Em cũng không ngờ người dân ở đây lại nhiệt tình như vậy."
Hai người về đến nhà, ông Cố đã dẫn Tiểu Du về nhà sau khi tan học, dì Trà mổ một con cá tâm dài hơn một mét, đầu cá rán sơ qua, sau đó hầm chung với cẩu kỷ và táo đỏ, còn gân cá dày bằng ngón tay được cắt thành từng khúc, chần qua nước lạnh, một phần thịt cá mang đi hâm, một phần được nướng trên lửa than, một phần để kho, và một nửa còn lại để đông lạnh trong sân.
Thịt cá không có gai, ăn không thấy ngon mấy.
Gân cá trộn rau ăn cũng được, vừa giòn vừa dai.
Món canh đầu cá được hầm thành màu trắng sữa, vị rất dễ chịu.
Tô Mai và Tiểu Du không hề kiểm soát mà ăn no căng bụng, bị nhiệt độ của giường kang dưới thân làm cho cơ thể ấm áp, mơ màng muốn ngủ.
Triệu Khác bung chăn ra, đắp cho hai người.
Người dân trong thị trấn không trồng trọt mà sống bằng nghề đánh cá và săn bắn.
Buổi sáng bắt cá, buổi chiều, Triệu Khác và ông Cục trưởng già lại dẫn mọi người vào núi.
Ông Cố đã đưa Tiểu Du đến trường, Tô Mai dậy rửa mặt, mặc một chiếc áo khoác nhỏ, ngồi trước bếp lò, lắp ráp cái kệ do đầu bếp Uông làm, dựng lên đặt vào trong góc, giúp dì Trà xếp các hộp gỗ đựng rau dưa lên từng tầng.
Sau khi thu dọn sạch sẽ mùn cưa trước bếp, Tô Mai đi đến kho củi và chọn thêm một vài miếng gỗ, muốn làm thêm mấy cái kệ nữa, chờ Triệu Khác xây dựng nhà kho bên cạnh xong sẽ cho mấy cái kệ vào đó, để lương thực và mấy thứ linh tinh lên.
Chỉ là gỗ trong kho củi được dùng để đốt giường kang, đa số là những khúc gỗ ngắn, chọn tới chọn lui chỉ tìm thấy một vài đoạn dài 0. 9 mét, không thể dùng làm thanh thẳng đứng cho cái kệ được mà chỉ dùng làm thanh giằng ngang.
"Đồng chí Tô, cô muốn bổ củi à?"
Tô Mai quay đầu lại, là Hà San mới quen biết sáng nay: "Không phải, tôi muốn đóng mấy cái kệ đựng đồ."
Hà San đặt cây đòn gánh trên vai xuống, cười nói: 'Mấy cây gỗ này không đóng kệ được đâu, cô chờ một chút, để tôi quay về nhà lấy hai tấm gỗ đàn hương tới cho cô."
"Vâng." Tô Mai thả miếng gỗ trong tay xuống, phủi tay: "Đây là gì thế?"
"À, tôi thấy trưa nay những con cá mà công an Tiền đưa cho gia đình cô chỉ toàn là cá hồi và cá tầm, hai loại cá này thỉnh thoảng ăn thì không sao, nhưng nếu ngày nào cũng ăn thì ngán lắm." Hà San chỉ vào giỏ tre trước mặt, cười nói: "Thế nên tôi mang qua cho cô một ít cá nheo, cá chép, cá trích, cá mương và cá đục đanh để ăn xen kẽ."