[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 625 - Chương 625: Gửi Đồ (3)

Chương 625: Gửi đồ (3) Chương 625: Gửi đồ (3)Chương 625: Gửi đồ (3)

Mấy ngày nay chồng bà ấy chạy loăng quăng khắp nơi với vị Cục trưởng mới tới nhậm chức, chẳng phải thấy người ta còn trẻ tuổi nên mới lo lắng chưa dám buông thả công việc sao.

Ông Cục trưởng già gắp một đũa cá, cười tủm tỉm gật đầu: "Cậu ấy làm tốt lắm, quyết đoán hơn anh nhiều, nói làm là làm liền."

"Nếu cậu ấy có thể ở lại đây hai năm, em sẽ thấy nơi này của chúng ta thay đổi rất nhiều đấy."

"Sao." dì Tống kinh ngạc hỏi: "Cậu ấy sẽ đi nơi khác à?"

"Giữ không được đâu -" ông Cục trưởng già khẽ thở dài: "Sao đất nước có thể để một nhân tài như cậu ấy sống ở một nơi nhỏ bé như chúng ta được."

"Ở đây là thị trấn nhỏ sát biên giới mà, vẫn cần phải có người canh gác chứ" Dì Tống không phục nói.

Ông Cục trưởng già cười lắc lắc đầu. ...

Ăn cơm xong, Tô Mai vẫn chưa muốn đi ngủ sớm, ngày mốt sẽ có bão tuyết, chỉ còn ngày mai để gửi đồ đạc ra ngoài.

Triệu Khác không có thời gian nên đầu bếp Uông sẽ cưỡi ngựa kéo xe trượt tuyết đến nông trường, cô dậy muộn, lúc này phải đóng gói đồ đạc cho xong, còn phải viết thư gửi kèm nữa.

Tô Mai và Tiểu Du đang ngồi viết thư ở bàn kang, dì Trà và Triệu Khác đang đóng gói đồ đạc, đầu bếp Uông đang vội vàng làm bột trà dầu, ông Cố dạy toán và tiếng Trung lớp bốn và lớp năm, lúc này đang vùi đầu soạn giáo án.

Tô Mai ngẩng đầu nhìn ông ấy, thấy tinh thân phấn chấn, thỉnh thoảng lại ngâm nga vài câu trong miệng, tâm trạng tốt hơn bao giờ hết.

Khóe miệng nhếch lên, Tô Mai cầm những bức thư đã viết sẵn đưa cho Triệu Khác, bảo anh ký tên vào đó nhằm chứng tỏ rằng hai người đã viết thư, những lời chúc và hỏi thăm cùng nhau.

Đồ đạc quá nhiều, nếu không gửi hết thì để ở nhà ăn.

Hôm sau, lúc Tô Mai vừa thức dậy, lập tức nghe thấy tiếng reo hò truyền đến từ phía mặt sông xa xa: "Họ đang đánh cá ạ?”

"Ừm"" dì Trà đặt chiếc giày bông đã khâu một nửa trên tay xuống, đứng dậy bưng đồ ăn sáng ăn tới cho cô: "Ăn sáng xong chị sẽ đỡ em tới đó xem."

"Vâng." Bữa sáng do dì Trà làm, cháo trắng và trứng vịt biển: "Em quên nói với đầu bếp Uông, để anh ấy hỏi xem nông trường có bán gà vịt gì không."

Gà vịt trong nhà đều đang đẻ trứng nên trước đó không nỡ giết chúng để lấy thịt, thế là đưa hai con cho anh ba Tô, số còn lại đưa cho mợ nuôi.

Không có trứng gà tươi để ăn nên Tô Mai cảm thấy bữa sáng thiếu thiếu gì đó.

"Hay để chị đi hỏi thăm một chút." dì Trà nói: "xem nhà ai có gà có vịt muốn bán không.”

Những khuôn mặt nhiệt tình thoáng hiện lên trong đầu Tô Mai, thế là cô lắc đầu: "Thôi chị đừng hỏi, chỉ sợ vừa hỏi người ta lại mang tới đây rồi không lấy tiền."

Lúc này dì Trà cũng nhớ đến chuyện ngày hôm qua, cười nói: "Vậy thì chúng ta đổi với họ thứ gì cũng được mà."

"Số lượng đồ đạc chúng ta mang theo đều có hạn, hiện giờ tuyết rơi dày che kín cả đường đi, chỉ sợ dùng hết rồi muốn mua lại không có chỗ nào bán." Tô Mai đặt chén xuống, nhìn đống đất đen đã được dọn dẹp sạch sẽ trong sân, nói: "Bây giờ đang là mùa xuân, em nghĩ nên mở một khoảnh đất để trồng trọt vài thứ."

Không có thức ăn trong tay, trong lòng Tô Mai cảm thấy bồn chồn không yên, cô luôn có cảm giác cơ thể trôi nổi như trong ngày tận thế.

"Ở đây dòng sông sẽ tan băng vào tháng Năm, cũng có nghĩa là từ đây đến đó dòng sông vẫn sẽ tiếp tục đóng băng." dì Trà dọn dẹp chén đũa nói: "mở một khoảnh đất chắc phải mất hơn nửa tháng, còn phải phơi khô nữa, như vậy khoảng tháng Sáu mới có thể gieo trồng được, lúa ở đây chín muộn, nếu mùa đông đến sớm hơn thì trước khi kịp chín, lúa đã chết cóng ngoài ruộng rồi."

"Cứ thử xem sao, nếu không trồng lúa được thì trông thêm bắp hoặc đậu nành."

Tô Mai và dì Trà đến xem người dân đánh bắt cá, mọi người đang quăng lưới trên mặt sông mênh mông, năm nhóm người tụ lại thành một đám, liên tục kéo năm tấm lưới lên.

Những con cá lớn cá bé được vớt lên từ lưới đánh cá và ném trên mặt băng, quấy đuôi rồi nhảy vài cái, nhưng sau vài phút đã đông cứng.

Những người phụ nữ và trẻ em vui vẻ nhặt mấy con cá lên, mấy con nhỏ được ném vào giỏ tre, còn mấy con lớn hơn được đặt trên một chiếc xe trượt tuyết phủ cỏ khô.

"Đồng chí Tô, đồng chí Trà." dì Tống vẫy tay chào hai người từ xa, cười nói: "Hôm nay bắt được không ít cá, đợi lát nữa dì sẽ nhờ người ta vớt mấy con lớn đưa cho hai người mang đi. Cháu thích ăn loại cá nào? Có cá chép, cá trích, cá tâm, cá quế, cá đù vàng loại lớn, trắm cỏ, đuôi bò..."

Dì Tống nói một tràng tên các loại cá, thậm chí có mấy tên Tô Mai chưa bao giờ nghe nói đến.

"Chị dâu." Tiền Nhạc Thủy cưỡi xe trượt tuyết, kéo hàng chục con cá lớn dài trên mặt băng tới đây, từ xa nhìn thấy Tô Mai và dì Trà đang mặc áo khoác quân đội mới tinh và đội mũ bông kiểu năm năm, kêu lên: "Có ai ở nhà không?"
Bình Luận (0)
Comment