Chương 624: Gửi đồ (2)
Chương 624: Gửi đồ (2)Chương 624: Gửi đồ (2)
Triệu Khác tưởng tượng tới biểu cảm trên mặt mẹ mình lúc nhận được tiền, không khỏi nở nụ cười: "Vậy không cần gửi cho ba mẹ anh."
Tô Mai gật đầu.
Cơm nước xong, Triệu Khác dẫn theo người tiếp tục gia cố nhà cửa giúp người dân, ông Cố đưa Tiểu Du đến trường học, đầu bếp Uông tiếp tục đóng cái kệ để đồ trước bếp lò, Tô Mai và dì Trà mỗi người xách một chiếc giỏ tre, cầm lấy tiền rồi đi ra phía sau tìm dì Tống.
"Dì Tống." bước vào nhà, Tô Mai nói thẳng mục đích đến đây: "Cháu muốn mua một ít cá hồi khô, nấm đen và hạt thông, dì có biết nhà ai có nhiều không ạ?"
"Nhà dì có nè, cháu thích bao nhiêu cứ lấy đi, dì sẽ đóng gói cho chứ mua bán gì ở đây, nếu cháu cảm thấy ngại thì sang năm trả cho dì đúng số ấy là được."
"Dì Tống." Tô Mai cười nói: "Họ hàng nhà cháu nhiều lắm ạ, cháu mua để gửi về làm quà năm mới, số lượng khá nhiều, cháu sợ lấy nhiều quá sẽ hết sạch của dì mất. Hay là thế này đi, dì cho cháu xin một ít, cháu sẽ không đề cập đến chuyện tiền bạc nữa, nhưng cháu sẽ về nhà lấy một vài đặc sản ở miền Nam để đổi với dì, số còn lại thì dì dẫn cháu đến nhà khác, chọn gia đình khó khăn, cháu sẽ mua một ít để giúp đỡ họ, dì thấy thế nào ạ?"
Ngay khi nói ra những lời này, dì Tống đã biết đôi vợ chồng trẻ của gia đình mới này thật sự là người tử tế, làm người làm việc đều đàng hoàng: "Được."
Dì Tống đưa cho cô năm con cá hồi khô dài hơn nửa mét, một ký nấm khô và một ký rưỡi quả thông.
Sau khi đưa đồ về nhà, hai người và dì Tống đi đến năm hộ gia đình khác, trong đó có ba hộ đều là người dân tộc Hách Triết.
Tất cả đều rất nhiệt tình và chẳng cần tiền bạc gì cả, cá khô vừa to vừa dài, những gói nấm đen, nấm mật ong, các loại đồ ăn sơn dã, còn cả gà rừng và thỏ rừng sấy khô đều được nhét hết vào giỏ tre.
Tô Mai xé túi đến mức sợi chỉ bị kéo căng ra, nhưng tiền cầm trên tay vẫn chưa đưa được đồng nào cho ai.
"Đồng chí Tô, cháu đừng băn khoăn quá làm gì." dì Tống khuyên bảo: "Cháu đã đổi lương thực với họ rồi mà, mỗi nhà cũng phải hai cân. Thậm chí nếu cháu không đổi lương thực mà đổi khoai lang đỏ hay khoai tây đều được cả." Mặc dù cho nhiều cá khô và nấm, nhưng ở chỗ họ chúng chẳng đáng bao nhiêu, vậy mà đồng chí Tô cứ sợ họ chịu thiệt thòi, toàn đưa năm nguyên mười nguyên, nào có nhà ai không biết xấu hổ nhận tiền cơ chứ.
Tô Mai dựa theo giá thị trường ở miền Nam để trao đổi, cũng không hiểu rõ chỉ tiết lắm, nghe vậy chỉ gật gật đầu.
Hai chiếc giỏ tre không đủ để đựng hết số đồ này, thế là hai người đàn ông dân tộc Hách Triết đã giúp Tô Mai mang đồ về nhà, dì Trà xách phích nước nóng lên tính pha hai chén sữa mạch nha để mời hai người đó, nhưng họ vừa để đồ xuống đã bỏ chạy mất tiêu.
Tô Mai và dì Trà cất hết đồ đạc, chuẩn bị cho mỗi nhà năm ký bột ngô, một miếng đậu hủ vừa làm sáng nay, nửa gói đường nâu, và một chai sữa mạch nha.
"Nhiêu đây đủ không ạ?" Tô Mai nhìn gần hai trăm ký cá khô, còn có mười mấy con gà và thỏ sấy khô, mấy chục ký nấm đen, hơn mười ký nhân hạt thông, mấy ký đồ ăn sơn dã, trong lòng vẫn chưa chắc chắn lắm.
Dì Trà suy nghĩ một hồi lại cho thêm một ký gạo, nhà dì Tống thì không cho gạo mà là cho một bình rượu gạo nhỏ.
"Được rồi đấy, trước mắt đưa nhiêu đó cái đã, chúng ta chỉ vừa tới đây, đưa nhiều mất công lại gây chú ý." Xong xuôi, dì Trà gọi đầu bếp Uông giao đồ cho mỗi nhà.
Dì Tống nhìn những thứ được đưa tới, ra ngoài hỏi thăm mới biết năm gia đình kia đều giống nhau, có thể là do hôm qua hai người đã đưa tới nhà bà ấy hai ký rưỡi gạo rồi nên hôm nay mới đưa một bình rượu gạo thay vì đưa gạo.
Dì Tống mỉm cười thoải mái, cảm thấy Tô Mai xử lý chuyện này thật là hào phóng.
"Chị Tống." Vương Thiết Ngưu lo lắng xoa tay: "Nhiêu đây nhiều quá, hay là tối nay tôi mang trả lại cho họ nhé?"
"Cứ thoải mái nhận lấy đi.' dì Tống cười nói: "Gia đình họ vừa mới đến đây, lạ nước lạ cái, sau này chúng ta còn nhiều dịp để giúp đỡ họ mà."
Vương Thiết Ngưu suy nghĩ: "Vậy cũng được, ngày mai để tôi đi thả lưới đánh cá, bắt được mấy con cá to sẽ đưa qua bên đó hai con."
Dì Vương mỉm cười gật đầy, bốn gia đình còn lại thấy vậy, liếc nhìn nhau rồi thu dọn đồ đạc mang về nhà.
Vào buổi tối, những gia đình này múc một ít bột ngô, áp một vòng bánh bột ngô, còn đậu hủ đông lạnh không ăn được, thế là nấu chảy một chén đường nâu, rưới lên đậu hủ rồi đưa cho bọn trẻ ăn cho đỡ thèm.
Dì Tống hâm rượu cho chồng.
Ông Cục trưởng già uống liền tù tì ba ly rượu, sau đó mới miễn cưỡng đặt cái ly xuống, bảo vợ cất bình rượu đi để dành Tết uống.
"Đã yên tâm chưa?" Dì Tống cười khanh khách hỏi chồng.